Mục Vũ Phi bây giờ chính là kẻ thù đẳng cấp trong liên minh, dùng lời của bọn họ mà nói, người phụ nữ nhẫn tâm này bản thân muốn thừa nhận việc tham gia xã giao có bao nhiêu khổ sở, rồi sau đó hay dùng mưu kế kéo tất cả bọn họ vào trong vũng bùn này. Mục Vũ Phi hiển nhiên là không có biện pháp nào đối với việc cố tình gây sự của bọn họ. Dù sao bọn họ đều là những người nhàn vân dã hạc (*) quen rồi, bây giờ đột nhiên xuất hiện tiết tấu cuộc sống mau chóng, làm cho bọn họ có chút khó chấp nhận được. Đáng buồn nhất chính là Âu Văn Phú. Trong ngày thường công tác của anh cũng rất bận rộn, lúc này còn muốn tham gia đồ bỏ xã giao gì đó cùng bọn họ, Âu Văn Phú mệt đến mức ánh mắt đều đỏ đọc lên rồi.
(*) Nhàn vân dã hạc: Câu thành ngữ của Trung Quốc; ý nói về một cuộc sống tự do thoải mái, không bị ràng buộc, quản thúc. Trong đoạn văn trên, ý tác giả muốn nói, những người bạn của Mục Vũ Phi đang trong thời kỳ nhàn rỗi.
"Tôi nói với mọi người một chút này, một hồi nữa tôi đi đến ghế so pha một chút, mọi người cần phải che chắn cho tôi đấy, tôi phải ngủ một chút!" Âu Văn Phú hai mắt không chớp nói ra một câu.
Khóe miệng của Mục Vũ Phi giựt giựt. Đám người bọn họ bây giờ thực sự giống như bị đánh đèn flash chiếu vào vậy. Dù có đi tới chỗ nào cũng đều nhận được sự chú ý của mọi người. Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311557/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.