Mục Vũ Phi biết ông cụ Hứa không mong muốn phải nhìn thấy mình, nên cô liền tránh ở phòng bếp. Việc này chính là mắt không thấy thì tâm không phiền. Nhưng mà ông cụ Vũ liền không được may mắn như vậy, ông cụ Hứa vẫn muốn kéo đề tài nói chuyện đến trên người Mục Vũ Phi. Đối với việc ông cụ Vũ chối từ thì lại càng là giống như là không nghe thấy.
"Ông có biết năm nay ông đã bao nhiêu tuổi rồi không hả? Lại còn ở đó mà tham gia vào trong chuyện của bọn nhỏ như vậy? Học tôi đây một ít đi có được hay không hả, để cho bản thân mình thanh nhàn một chút thì sẽ chết à?" Ông cụ Vũ rốt cục tràn đầy tức giận rồi.
"Ông nói nhẹ nhàng như vậy là bởi vì ông có một thằng cháu giỏi giang là Vũ Thiên, lại còn có cô cháu dâu trụ cột kia nữa! Nếu như mà tôi cũng có những đứa cháu như vậy, thì tôi cũng có thể thanh nhàn rồi !" Ông cụ Hứa cũng tức giận, trực tiếp cầm lấy cây quải trượng chọc xuống sàn nhà.
Ông cụ Vũ đã kết giao nhiều năm với ông cụ Hứa rồi. Trước kia ông cụ Vũ cũng đã từng cực kỳ hâm mộ ông cụ Hứa thích vui thú điền viên, không màng đến thế sự. Thế nhưng mà hôm nay ông cụ Hứa lại ở trong này tham gia vào chuyện của bọn nhỏ, ông cụ Vũ cũng nổ tung vì tức giận! Huống chi ánh mắt sắc bén của ông cụ lại vẫn luôn nhìn thấy ánh mắt Hứa Phàm kia cứ một mực liếc trộm về phương hướng cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311553/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.