"Ai dà, vốn nghĩ là tự mình động vào, nhưng mà lại bị bảo bối đánh hết. Đứa nhỏ quả nhiên là không có thiên phú đánh mạt chược được rồi!” Vũ Thiên thở dài giả bộ làm bộ dạng chán chường.
Mục Vũ Phi lặng người đi. Cô ngây người ra, rồi sau đó liền bực tức phẫn nộ rồi. Cô thế này chính là một con cừu nhỏ, mà bên canh cô, từng người từng người một đều là sói xám lớn! Cha Mục nhìn con gái vẻ đầy thương cảm. Ông vừa nhìn liền hiểu rõ, Vũ Thiên chính là lợi dụng cách đánh dè dặt cẩn trọng của Mục Vũ Phi cho nên mới thắng.
Trên đường về nhà Mục Vũ Phi xấu vỗ một cái vào bụng của Vũ Thiên. Cô biết anh lúc giữa trưa ăn nhiều, buổi tối mẹ Mục lại liều mạng chia thức ăn cho anh, phỏng chừng Vũ Thiên phải chống đỡ cũng sắp bị hỏng rồi.
Vũ Thiên nhìn Mục Vũ Phi một cái vẻ coi thường, nói vẻ khinh thường: "Em nghĩ rằng anh và em có thể giống nhau được hay sao? Cả ngày ăn như mèo ấy hả?"
Mục Vũ Phi bĩu môi, xem ra cô vẫn là coi thường Vũ Thiên.
"Đúng rồi, mấy ngày nay anh đưa Lãnh Phong cho em mượn để sử dụng nhé."
Vũ Thiên nhíu mày, không biết Mục Vũ Phi thế này là muốn làm gì.
Mục Vũ Phi ngượng ngùng nói: "Ảnh tử đi cùng, quá cũ kỹ rồi, vẫn là để Lãnh Phong cùng đi với em để chỉnh sửa lại Hứa Phàm thì tương đối đáng tin, hơn, sự xấu nết của anh ta tương đối nhiều."
"Không được, Phi Phi, việc này em hãy để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311541/chuong-164-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.