Chương trước
Chương sau
"Cậu nên nói với Vũ Thiên để cho anh ấy giải quyết thôi. Dù sao tớ cũng đã sớm không quen nhìn anh ta rồi. Nhà họ Vũ động thủ tớ cũng có thể gây thêm cho bọn họ một chút phiền toái." Doãn Tiểu Nhu nghiêm mặt, âm hiểm đề nghị.
Không thể làm như vậy được! Mục Vũ Phi lắc lắc đầu, "Không được, nếu xuống tay đối với người của nhà họ Hứa vậy thì với Hứa Liêm sẽ phải làm sao bây giờ? Hơn nữa nhất định là do nhà họ Hứa đã không quản được anh ta, bằng không năm đó nhất định sẽ không thể nào xảy ra chuyện kia được."
Mục Vũ Phi xoa xoa nhè nhẹ nớihuyệt Thái Dương đang phát đau. Hiện tại tình cảnh của cô chính là bị Bức Thượng Lương Sơn (*),chỉ có thể kéo lên trên núi để khởi nghĩa. Mặc kệ Mục Vũ Phi cô có làm biết bao nhiêu điều hay, thế nhưng trong những lúc nhàn thoại thì tất nhiên là câu chuyện sẽ phải lan truyền ra bên ngoài. Nếu nhà họ Hứa phối hợp rửa sạch hiềm nghi cho cô thì cũng thôi đi, nhưng khi nhìn đến cái tính kia của Hứa Phàm, nhà họ Hứa sẽ không thể nào giải quyết nổi, cô chỉ có thể thực sự tự tay xử lý đối với Hứa Phàm.
(*) Bức Thượng Lương Sơn: Câu thành ngữ. Dịch nghĩa: Bị áp bức cho nên phải lên Lương Sơn. Câu thành ngữ này xuất phát từ bộ truyện Thủy Hử. Những người tài giỏi như Tống Giang, Lâm Xung trong truyện Thuỷ hử, do bị quan phủ áp bức, cho nên phải lên Lương Sơn tạo phản. Sau này câu thành ngữ này được dùng để ví với việc vì bị ép buộc quá nên phải làm một việc gì đó! Câu thành ngữ này tương đương với cậu thành ngữ “Tức nước vỡ bờ của Việt Nam.”
"Phi Phi, " Doãn Tiểu Nhu nắm tay Mục Vũ Phi nói, "Nếu trải qua nhiều năm như vậy, anh ta cũng hối cải rồi, thì tớ nghĩ tới đám người chúng ta bây giờ cũng sẽ không thể nào mang thù hận dai dẳng mãi đối với anh ta, muốn chiến đấu với anh ta đến chết được! Thế nhưng mà cậu cũng nhìn thấy đấy, anh ta vẫn cứ giữ mái cái bộ dạng kia. Chưa từng bao giờ bao giờ chú ý tới sự chết sống của người khác, chỉ biết phải được thỏa mãn dục vọng của mình mà thôi. Nếu như cậu mà không chấn chỉnh, trừng trị anh ta, vây thì Âu Văn Phú kia cũng sẽ báo thù cho em gái của mình thôi. Mục Vũ Phi bất đắc dĩ gật gật đầu. Từ thái độ của mấy người kia, Mục Vũ Phi có thể nhìn ra được cái chết của em gái Âu Văn Phú đã thành một sự đả kích rất lớn đối với bọn họ. Nếu có thể, bọn họ nhất định sẽ nghĩ muốn tự mình đi trừng trị đối với Hứa Phàm. Thế nhưng mà, trở ngại của thế hệ trước ở trước mặt, cho nên bọn họ không thể nào phát tác được. Hơn nữa, trong nhóm người của bọn họ đây, chỉ có một mình Mục Vũ Phi là cực kỳ có cớ nhất. Cho dù Mục Vũ Phi có giết chết Hứa Phàm, hay trêu đùa anh ta đến hỏng người, thì cũng sẽ không có một ai dám nói ra một cái chữ không.
★☆★☆★☆
Cũng đã quá một tháng rồi, Mục Vũ Phi cũng vẫn không hề có tin tức gì của Vũ Thiên. Mỗi lần cô gọi điện thoại cho anh, vẫn đều là trong trạng thái tắt máy, xem ra là sự tức giận thật sự không hề nhẹ. Mục Vũ Phi muốn từ Ảnh tử để biết được lúc này Vũ Thiên đang ở nơi nào, đang làm cái gì. Thế nhưng mà Ảnh tử chỉ nói một câu "Bí mật quân sự " liền ngăn cản lại toàn bộ lời nói của Mục Vũ Phi. Bí mật quân sự cái em gái nhà anh ấy! (câu chửi cửa miệng)
Mục Vũ Phi xù lông rồi! Khi trận xù lông qua đi, Mục Vũ Phi liền nghĩ đến ông cụ Vũ. Từ trong miệng ông cụ Vũ, với những lời khách sáo, Mục Vũ Phi cũng là xuất thân từ gia đình quân nhân thế gia, nên ông cụ Vũ cũng không lo lắng Mục Vũ Phi sẽ tiết lộ bí mật quân sự. Cho nên ông cụ cũng đã hơi chút tiết lộ một chút cho Mục Vũ Phi biết. Ông cụ Vũ nói Vũ Thiên gần đây bị phái đến quân khu của thành phố D để chọn lựa người tài rồi. Thế nhưng mà gần đây, thể lực và năng lực của những lính kia cũng không phải là tốt lắm. Cho nên anh liền ở lại nơi đó để huấn luyện bọn họ một chút, đồng thời cũng muốn quan sát xem nhân tài ở đó có thể sử dụng được hay không.
Mục Vũ Phi sáng tỏ rồi! Tiếp đó đến ngày hôm sau liền biến mất tăm luôn.
Vũ Thiên đã ngây người ở thành phố D hơn một tháng rồi. Thời điểm anh vừa tới liền bị thủ hạ đám binh lính thái tử kia làm cho tức giận sôi người lên. Bọn họ ỷ vào gia thế không học vấn không nghề nghiệp, ngay điều cơ bản nhất là năng lực thể chất cũng không thể đạt tiêu chuẩn. Trong một tháng này nhiệm vụ của anh chính là huấn luyện toàn bộ bọn họ từ vô dụng trở thành thép. Quan sát xem có thể chọn lựa được vài người thuộc hạ cao đắc lực có mức độ sinh tồn cao hay không.
Tuy rằng đều là những người con nhà thế gia, nhưng mà gia thế của Vũ Thiên đến cùng cũng không phải bình thường để người ta có thể suy nghĩ so sánh. Hơn nữa việc xã giao của anh Vũ Thiên với bọn họ cũng không phải là cùng một đẳng cấp, giữa bọn họ nhưng lại không có người nào nhận ra Vũ Thiên! Mới đầu bọn họ cũng đối với Vũ Thiên chẳng thèm ngó tới, không rõ tên mặt trắng nhỏ này đến dạy bọn họ làm cái gì, chẳng lẽ là dạy bọn họ phải hầu hạ phụ nữ thế nào hay sao? Vũ Thiên ở biết được ý nghĩ của bọn họ, sau hung hăng đánh cho bọn họ một trận, đánh đến mức làm cho bọn họ hoàn toàn thay đổi, thân thể bầm tím. Dùng lời nói của anh chính là, thời điểm ông đây làm Thái Tử Gia các người vẫn còn đang mặc tã cả đấy! Ở trước mặt ông đây mà còn làm bộ làm tịch, ông đây liền đánh cho toàn bộ các người trở thành tàn phế!
Trong số đó có một số người không phục, trở về tìm các bậc trưởng bối nhà mình để cáo trạng, kết quả toàn bộ bị đánh trở về. Đã bị đánh trở về lại, bị Vũ Thiên tiếp tục hành hung một chút. Hiện giờ tất cả mọi người không một ai dám lại vuốt râu hổ. Chỉ sợ không cẩn thận một cái gây ồn ào đối với Ma vương kia, liền khó giữ được cái mạng nhỏ này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.