Vũ Hạo Dân không đợi Mục Vũ Phi mở miệng nói, lập tức tiến vài bước đến gần Thất Muội, cười cười nói với cô ta: "Hứa Liêm chẳng qua chỉ là quản lý giúp cho tôi. Thất Muội như vậy, có phải là muốn cướp đoạt bát cơm của tôi hay không ?"
Làm sao Thất Muội không biết đây chỉ là lý do của Vũ Hạo Dân, thế nhưng câu nói lại không có rỉ một giọt nước nào cả (*) , làm cho cô ta không biết nói thế nào. Thế nhưng Thất Muội cũng vẫn chưa từ bỏ ý định, cố nói với Mục Vũ Phi: "Chị dâu, cuộc sống của em gái chị đây quả thật là không được như ý, chị dâu sẽ không phải nhìn thấy mà không để ý đấy chứ?"
(*) Ý nói câu nói của Vũ Hạo Dân rất kín kẽ, không có chỗ nào bị sơ hở.
"Chẳng phải là gia sản của Thất Muội cũng đã được chia đến trong tay rồi đó sao? Lúc này thế nào mà lại không đủ dùng như vậy?" Vũ Thiên cười lạnh một tiếng. Anh khó chịu nhất chính là những người đã ra ở riêng rồi, sau này vẫn còn ôm vọng tưởng phần tài sản dư thừa của nhà nhà họ Vũ như vậy. Nhất là những người này vậy mà lại dám xuống tay đối với Mục Vũ Phi vừa về đến nhà!
"Anh à!" Thất Muội kêu lên một tiếng vẻ không vui, sau đó lại tiếp tục giả bộ uất ức, nhìn sang Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi nhìn nhìn ông cụ Vũ, chỉ thấy ông cụ Vũ thoáng gật gật đầu, không thể nhận ra được. Cô mới nói cười ríu rít, đáp lại:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311500/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.