Cho tới tận bây giờ, Vũ Thiên vẫn đều tin tưởng Mục Vũ Phi có thể bảo vệ được bản thân mình, không để cho mình phải chịu một chút thương tổn nào. Nhưng khi anh nhìn đến miệng vết thương của Mục Vũ Phi, anh đích đích xác xác thấy phẫn nộ rồi! Miệng vết thương của Mục Vũ Phi thoạt nhìn là đã thấydữ tợn đáng sợ như vậy, có trong nháy mắt Vũ Thiên đã không dám tin vào hai mắt của mình! Nhưng mà khi nghe được Mục Vũ Phi nói, cô vì muốn xuất hiện ở trước mặt anh đầu tiên, chịu đựng đau đớn, chảy máu đi bộ suốt mười mấy giờ như vậy, ngọn lửa giận trong lòng Vũ Thiên liền bị thay thế bởi sự đau lòng. Anh thở dài tỏ vẻ khuất phục, gắt gao ôm Mục Vũ Phi vào trong lòng, không để cho cô tiếp tục giãy dụa nữa.
Mục Vũ Phi chịu đựng đau đẩy Vũ Thiên, trong miệng còn kêu lên: "Tránh ra! Bây giờ em nhìn thấy cái bản mặt của anh liền thấy rất phiền lòng!"
Vũ Thiên nói vẻ bất đắc dĩ: "Thế này thì có còn đạo lý nào nữa hay không hả? Anh tức giận, nếu so sánh thì xem ra em còn tức giận hơn anh nữa đấy!"
Mục Vũ Phi vẫn cứ giãy dụa như trước, nhưng mà giãy dụa đến giãy dụa đi, thật ra lại đã làm cho đầu vai quần áo tuột xuống. Vũ Thiên sắc mặt lạnh lùng, đột nhiên kéo vai áo của Mục Vũ Phi xuống, lập tức nhìn thấy trên thân thể của Mục Vũ Phi từ cổ đến ngực có dấu hôn liên tiếp!
Mục Vũ Phi theo ánh mắt của Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311496/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.