Nỗi oán hận của Liệt Dương đối với người nhà họ Dương thì không cách nào tiêu trừ. Người mẹ thân yêu nhất của anh đã bị chết ở trong này, nhưng khi nhìn đến người cha lúc này dung nhan đầy sự tang thương và nước mắt từ trong tròng mắt cứ tuôn đầy mặt, thì trái tim của anh lại mềm nhũn ra. Liệt Dương không phải không thừa nhận, người cha của anh bây giờ thật sự tốt lắm. Nghiêm túc mà nói, ông chính là một người cha hiền. Người vợ kế của ông hiện tại cưới về, thì lại tự cho mình chính là đại phu nhân. Đối với việc Dương Hoa Phong mất tích như vậy, đối với bà ta mà nói, chính là đã tạo thành một kích thích quá lớn. Bà ta đã tranh đấu nhiều năm như vậy, cãi cọ nhiều năm như vậy, không phải là để giành được vị trí hiện tại đang ngồi hay sao! Thế nhưng mà, con trai của mình lại mất tích như vậy? Con trai mình thì mất tích mà con trai của người đàn bà kia thì lại đã trở về? Bà ta oán độc khóc rống, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe mắng.
Dương Phàn Cương bị sự huyên náo của người vợ kế của mình đến đau đầu mà không biết phải làm thế nào. Nhưng mà mục đích tạo áp lực khiến cho Dương Phàn Cương không có cách nào khác lại phải phái người đi tìm. Chỉ vẻn vẹn có nửa tháng rời, tóc của ông đã liền trở thành hoa râm rồi. Liệt Dương mềm lòng, liền lén nói với ông một ít tình hình. Dương Phàn Cương nghe xong liền kinh hãi không thôi. Mục Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311480/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.