Dương Hoa Phong hụt hơi rồi. Anh ta vọt tới bên người Mục Vũ Phi liền muốn cùng cô liều mạng. Tuy nhiên, Dương Hoa Phong chỉ là một công tử bột phóng đãng, không chịu vào khuôn phép, mà Mục Vũ Phi lại là người do ông cụ Mục thật sự rèn luyện ra. Mục Vũ Phi chỉ dùng một quyền đánh vào bụng của Dương Hoa Phong, khiến cho anh ta bị đánh nằm ngã xuống đất, cuộn mình lại, trong miệng càng thêm kêu rên không thôi.
Mục Vũ Phi nâng váy lên, ngồi xổm người xuống nhìn Dương Hoa Phong, nói vẻ rất buồn bã: "Ông anh họ ngu dốt ơi, nếu như sau khi sự việc phát sinh ra, anh liền chất vấn đối với người em gái họ này, thì tôi sẽ giải thích với anh. Thế nhưng mà tâm tư của anh quá sâu, sau khi gặp được người phụ nữ kia suy nghĩ của anh liền trở nên đần độn, làm cho tôi không thể không vì đại nghĩa mà diệt thân. Anh có biết không, kỳ thực nhà họ Mục của tôi vốn thật tâm xem anh như một người thân trong gia đình. Thế nhưng mà anh lại luôn luôn quá mức tự ti và mẫn cảm, nên đã tự hủy đi bản thân mình."
Dương Hoa Phong nghe Mục Vũ Phi nói như vậy, trong mắt liền dấy lên niềm hi vọng, lôi kéo góc váy của Mục Vũ Phi, đau khổ cầu khẩn. Thế nhưng mà, tội chết của Dương Hoa Phong thì có thể miễn, nhưng tội sống của anh ta thì khó tha. Mục Vũ Phi bộp một cái liền đánh vào sau gáy của Dương Hoa Phong. Dương Hoa Phong còn chưa kịp kêu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311478/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.