Dương Hoa Phong nhìn Mục Vũ Phi tinh thần chợt thoáng lay động. Trên người cô gái này có một mùi hương quen thuộc như vậy. Ngay đến cả ngữ điệu lời nói cũng đều giống với Lý Ngọc Thục đến tám phần. Dương Hoa Phong cười cười tự giễu, trên mặt treo một biểu cảm vẻ bất cần đời, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Mục Vũ Phi đi vào trong phòng.
Vừa vào cửa, Mục Vũ Phi liền bẻ ngược tay của Dương Hoa Phong đè anh ta ở trên ghế so pha.
"Cô muốn làm gì?" Dương Hoa Phong hoảng sợ kêu to.
Mục Vũ Phi với ngược tay lại, cầm lấy cổ chai rượu, soạt một tiếng liền đập nát ở trên bàn, dí mảnh chai vỡ sắc bén vào gần sát cổ của Dương Hoa Phong.
"Cô là muốn đòi tiền phải không? Tôi có tiền, tôi có tiền đây! Cô muốn bao nhiêu tôi đều cho cô hết, chỉ xin cô chớ có làm tổn thương đến tôi!"
Nhìn thấy bộ dạng nhát như chuột kia của Dương Hoa Phong, Mục Vũ Phi cười nhạo một tiếng buông Dương Hoa Phong ra, vứt vỏ chai rượu còn lại một nửa trong tay mình đi, đứng tựa người ở cạnh cửa.
Chỉ cần nhìn từ động tác đầy sắc bén vừa rồi của Mục Vũ Phi, Dương Hoa Phong hiển nhiên biết rõ mình không phải là đối thủ của cô. Anh ta vội vã té lui lại ở nơi góc tường, hoảng sợ nhìn Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi quả thực là thật không dám tin, cái con người có dũng khí dám cùng với người khác thiết kế nhà họ Vũ như vậy, thế nhưng ở vào thời điểm đối mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311476/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.