Mục Vũ Phi ôm Vũ Ngôn, cảm nhận được dưới tay của mình là một thân thể gầy gò, trơ cả xương, trong lòng của Mục Vũ Phi liền đau nhói. Vũ Ngôn vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, một đứa trẻ vẫn còn chưa biết tự thay quần áo, vẫn còn ngây thơ non nớt như vậy, tại sao có thể có người lại nghĩ muốn giết hại cha mẹ của nó, để cho nó phải khổ sở như vậy?
Vũ Ngôn ôm lấy hông của Mục Vũ Phi, hung hăng chôn mặt ở trong ngực của cô, liều mạng cắn răng không để cho mình khóc thành tiếng. Mục Vũ Phi một tay vuốt tóc của Vũ Ngôn, tay kia thì vỗ nhẹ phía sau lưng của cậu bé, ngoài miệng lầm bầm nói: "Thím đã về trễ, cháu đã phải đợi thật lâu rồi, đúng không?"
Cả người Vũ Ngôn chợt run lên một cái rất nhỏ. Cậu bé ngẩng đầu lên, ở trong đêm đen nhìn gương mặt mơ hồ của cô. Mục Vũ Phi đưa tay bật sáng chiếc đèn bàn lên, Vũ Ngôn đang nhìn Mục Vũ Phi, sau khi nhìn thấy dung nhan của Mục Vũ Phi vẫn giống hệt như ở trong trí nhớ mình, rốt cục cậu bé ôm chặt lấy cổ của Mục Vũ Phi khóc không thành tiếng. Hốc mắt của Mục Vũ Phi cũng là đỏ ửng lên, Chị dâu thứ tư là người ân cần và chu đáo nhất trong những người không phải là người nhà họ Vũ. Chị một mực trước sau đều mang theo Vũ Ngôn đến để giải buồn cho cô, lải nhải dài dòng kể lể một số những chuyện mà phụ nữ có thai nên chú ý.
Chị dâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311470/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.