Vũ Thiên nghe thấy Cố Bối Bối nói như thế, không nhịn được mà cười ra tiếng, "Này bảo bối, nếu như cháu nhớ chú rồi, thì phải làm sao bây giờ? Nhà của chú ở cách nơi này rất xa, các cháu sẽ không thể tìm thấy được."
Hai đứa trẻ nghe thấy Vũ Thiên nói như vậy, liền nhíu mày suy tư. Thấy bọn trẻ rất nghiêm cẩn, Vũ Thiên đưa bàn tay lên xoa xoa đầu của hai đứa trẻ, lấy giấy bút ra viết lên địa chỉ của bản thân, đưa cho hai đứa trẻ, nói: "Đây là chỗ ở của chú, nếu như các cháu mà nhớ đến chú, như vậy cũng có thể đến thăm chú."
Cố Bối Bối tiếp nhận lấy trang giấy, cẩn thận từng ly từng tí, gấp nhỏ lại sau đó nhét vào trong túi bên người. Tiếp đó, Cố Bối Bối thơm một cái lên gương mặt Vũ Thiên. Vũ Thiên được Cố Bối Bối hôn, trên mặt anh dính đầy nước miếng nhưng anh cũng không để ý, tùy ý để cho hai đứa trẻ làm nũng ở trong lòng mình.
"Vũ thiếu, thời gian sắp hết rồi, chúng ta cần phải đi." Ảnh tử đứng sau lưng bọn họ lên tiếng nhắc nhở.
Vũ Thiên nhìn nhìn đồng hồ đeo tay. Hôm nay anh có nhiệm vụ, thời gian quả thật không còn nhiều lắm.
"Chạy nhanh về nhà đi! Chờ chú có thời gian liền tới thăm các cháu nhé, được không?" Vũ Thiên nhẹ nhàng nhéo nhéo lên gò má của hai đứa trẻ, nói.
"Vâng ạ! Chào chú, hẹn gặp lại!"
Hai đứa trẻ nắm tay nhau, nhảy chân sáo chạy về phía nhà mình.
Vũ Thiên nhìn ttheo bóng lưng của bọn trẻ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311463/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.