"Vũ Thiên. . ." Mục Vũ Phi khóc bò đi về phía Vũ Thiên. Thế nhưng mà thế nào Vũ Thiên lại càng ngày càng xa hơn. . .
"Phi Phi, tỉnh lại đi!" Cố Tiểu Khê thấy Mục Vũ Phi ở trong mộng, miệng không ngừng nỉ non, còn gọi tên Vũ Thiên. Cố Tiểu Khê cũng không nhịn được mà chảy nước mắt, ra sức lắc lắc bờ vai của Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi dường như là nghe được tiếng gọi của Cố Tiểu Khê vậy, đột nhiên liền tỉnh lại. Cô ngắm nhìn bốn phía vẻ mờ mịt, chỉ thấy bốn phía là vách tường tuyết trắng, không phải là đang ở trong nhà của Lương Ngọc Tường. Sau khi nhìn đến Cố Tiểu Khê xong, nước mắt của Mục Vũ Phi còn chưa kịp khô, lại tiếp tục chảy xuống.
"Vũ. . . Vũ Thiên. . ." Mục Vũ Phi nghẹn ngào nói không thành tiếng.
"Phi Phi! Xem như chị đã tỉnh lại rồi! Chị đã hôn mê suốt một ngày một đêm rồi đó!" Cố Tiểu Khê lại lay lay bả vai của Mục Vũ Phi, nhưng mà trên gương mặt Mục Vũ Phi cũng đang đầy nước mắt.
"Chị muốn. . . về nước, chị. . . phải trở về nước… Cho dù là có chết, thì chị cũng nhất định. . . phải trở về!" Mục Vũ Phi nằm ở trên vai Cố Tiểu Khê khóc lóc thảm thiết, trong nước mắt còn mang theo một chút vết máu. Cố Tiểu Khê kinh hãi lấy tay bịt chặt lấy mắt của Mục Vũ Phi, thế nhưng mà nước mắt của Mục Vũ Phi vẫn theo khe hở và đầu ngón tay của cô chảy xuống nhiều hơn.
"Chị. . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311455/chuong-120-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.