Cha Mục thật kiên trì nhìn Vũ Thiên. Bây giờ, sự thất vọng của ông đối với người nhà họ Vũ đã không phải chỉ là một chút. Cho dù là Vũ Thiên có làm nhiều hơn nữa vì Mục Vũ Phi, thì ông cũng không mong muốn hai đứa trẻ này lại ở cùng với nhau. Cha Mục vừa nghĩ tới chuyện con gái nhà mình có thai, lại phải chịu nhiều sự nhục mạ ở Nhà họ Vũ như vậy, ông chỉ hận không thể lấy súng ra xả hết một băng đạn đối với mọi người trong nhà họ Vũ!
Vũ Thiên thở dài một tiếng nói: "Ba ba, con và ngài đều thật kiên trì. Như vậy đi, chúng ta cùng đánh cuộc. Nếu Phi Phi trở về mà lại tới tìm con trước, như vậy nhà họ Mục cứ yên tâm giao Phi Phi cho con. Nếu Phi Phi trở về mà lại tới tìm người nhà họ Mục trước, như vậy con cam tâm tình nguyện giải phóng cho cô ấy ra đi."
Cha Mục mày vẫn như cau chặt lại như cũ, ông cũng không muốn lấy hạnh phúc của con gái mình ra làm tiền đặt cược.
"Ba ba như vậy là không dám sao?" Vũ Thiên nhíu mày.
Cha Mục là bậc cha chú, nhìn thấy bộ dáng đầy khiêu khích kia của Vũ Thiên, tức giận đến nghiến răng, không tự chủ liền sờ lên bên hông. Nhưng mà, ông đã quên mất, ở đây là nhà họ Mục, ông cụ Mục rõ ràng là cấm đoán con cái mình đụng chạm tới súng lục. Cha Mục cắn răng rống lên: "Thằng nhóc thối tha này! Trước hết cậu cứ đắc ý một trận đi, đến lúc Phi Phi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311446/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.