Vũ Thiên bất mãn ồn ào: "Mục Vũ Phi, em thật lưu manh!"
Mục Vũ Phi ha ha cười lạnh: "Không phải là anh yêu thích sự lưu manh của em hay sao? Gần đây không phải là anh đã trôi qua những ngày cực kỳ thoải mái hay sao? Áo cơm tự bản thân quản lý, nửa đêm không có người đắp chăn cho, anh trải qua cuộc sống vui vẻ chứ?"
Vũ Thiên lắc đầu liên tục, thời gian trôi qua vừa rồi thật sự đã làm cho anh buồn bực vô cùng. Anh rốt cục đã hiểu rõ cái gì gọi là không có người quản lý rồi. Trong dĩ vãng, khi anh còn chưa có đói bụng, Mục Vũ Phi liền thu xếp cho anh ăn cơm, chờ đồ ăn bày lên bàn thì cũng đúng lúc anh đã đói bụng rồi, Mục Vũ Phi bấm đốt ngón tay thời gian, luôn luôn bấm đốt ngón tay cực kỳ chuẩn. Nhưng mà gần đây, khi mà anh đói bụng thì chỉ có thể tự bản thân mình đi tìm cái ăn, Hơn nữa, đồ ăn gần như là đều không hợp khẩu vị đối với anh. Vũ Thiên sớm đã bị Mục Vũ Phi dỗ dành cái miệng đến xảo quyệt rồi. Thời điểm anh chưa kết hôn thì quần áo của anh đều là do nữ giúp việc đến giặt giũ. Sau khi anh kết hôn thì Mục Vũ Phi luôn luôn kiên trì tự mình làm công việc giặt giũ này. Trên quần áo của anh có một mùi hương thơm ngát nhàn nhạt. Thế nhưng mà quần áo mà nữ giúp việc giặt giũ kia lại đều có một hương vị ngọt ngấy làm cho Vũ Thiên cảm thấy thật không thích ứng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311429/chuong-1072.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.