"Em nói như vậy là có ý tứ gì?" Vũ Thiên nhíu mày.
"Cả em và anh đều mắc nợ với Đoan Mộc. Nếu như em đi gặp gỡ với với Đoan Mộc, người khác sẽ nghĩ về anh như thế nào?" Khóe miệng Mục Vũ Phi cong lên một ý cười lạnh nhạt: "Anh làm việc mà trong đầu óc không nghĩ gì hết hay sao? Anh có biết rằng, đã từng có bao nhiêu người đã hỏi em là, người đàn bà cùng anh ở trong bệnh viện kia là ai hay không?"
Vũ Thiên bình sinh lần đầu tiên bị người khác nói nhục mạ như thế. Anh vốn định nổi giận, nhưng lại phát hiện ra trong lời nói của Mục Vũ Phi đã để lộ ra một chút tin tức. Vũ Thiên hỏi lại vẻ có chút không xác định: "Em đã từng đi đến bệnh viện sao? Ai nói cho em biết vậy?"
Mục Vũ Phi nghe tháy Vũ Thiên nói như vậy, liền không nén nhịn được mà bật cười lên. Cô cười đến mức chảy cả nước mắt ra, cô nói đến không kịp thở: "Anh cho là anh đã giấu giếm cực kỳ tốt đúng không? Từ ngày nào đó anh gặp chuyện không may, em cũng đã biết! Trùng hợp có người tận mắt thấy toàn bộ quá trình. Anh lo lắng em đang mang thai cảm xúc bị kích động, em cũng giống như anh, cũng không hy vọng anh phải lo lắng. Nhưng mà Vũ Thiên à, khoảng thời gian trước em phải đi bệnh viện, thời điểm em nằm viện đó, anh có biết không? Anh có biết cảm xúc của em bị căng thẳng quá mức, đến mấy ngày mấy đêm liền ngủ đều không ngon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311422/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.