Chương trước
Chương sau
"Được, anh thật là tàn nhẫn! Vậy thì em đi là được chứ gì?" Khang Từ chảy nước mắt, vùng thoát khỏi tay Vũ Thiên, tông cửa xông ra ngoài.
Ông cụ Vũ nở nụ cười ha ha. Thật sự đây là một trò hay vừa xảy ra. Ông cụ sống lâu đến thành tinh rồi, làm sao có thể không nhìn ra chuyện mấy người trẻ tuổi kia đang trong cảnh anh lừa tôi gạt. Ông vốn cho rằng Mục Vũ Phi sẽ phải bùng nổ nữa kia, kết quả chính là thái độ lại thay đổi khiến cho Vũ Thiên dễ dàng xù lông rồi. Bất quá thần sắc của ông cụ vẫn tối sầm lại, theo ý ông, trong lòng Mục Vũ Phi đã thừa nhận năng lực của mình có bị kém hơn một chút, rốt cuộc là cần phải rèn luyện.
"Cứ mặc kệ cho con bé rời đi như vậy hay sao? Cháu không cảm thấy lo lắng à?" Ông cụ Vũ tiếp tục đâm chọc kích động Vũ Thiên.
Thế nhưng Vũ Thiên chỉ cười khẩy."Có chết hay không chết là con gái nhà ai đó thôi." Vũ Thiên lạnh mặt ngồi xuống. Hiện tại trong lòng Vũ Thiên đang loạn như ma, anh lại suy nghĩ khi về nhà phải làm như thế nào thì mới khiến cho Mục Vũ Phi thuận ý.
Đối với hết thảy chuyện vừa rồi, Mục Vũ Phi đều lờ mờ không biết gì hết. Vốn dĩ cô ngủ vẫn không an ổn, giờ bởi vì sự huyên náo ở dưới lầu nên huyệt Thái Dương của cô bị giật thình thịch đau nhói. Mục Vũ Phi tức giận rời giường, mạnh mẽ ngồi dậy mặc xong quần áo liền lao ra cửa. Chú thì có thể nén nhịn nhưng mà thím thì không thể nhẫn nhịn được! Cô cho phép Khang Từ có động tác nhỏ, nhưng mà không thể cho phép cô ta làm ảnh hưởng đến việc cô an thai! Thế nhưng khi đứng lại ở trên bậc thang đầu tiên, Mục Vũ Phi liền ngơ ngác rồi, hình như tình huống có gì đó không đúng lắm thì phải! Vũ Thiên đen mặt, ông cụ Vũ và Vũ Hạo Dân bộ dạng và biểu cảm thì giống như đang xem kịch vui vậy. Tình huống thế này là sao đây? Mục Vũ Phi nhíu nhíu mày, xoay người muốn đi trở lại phòng ngủ.
"Đi lại đây." Vũ Thiên hướng về phía Mục Vũ Phi vẫy vẫy tay.
Mục Vũ Phi biểu hiện cực kỳ biết đại cục. Cô nắm vào tay thang thong thả đi xuống lầu, rồi sau đó ngồi xuống đối diện với anh. Vũ Thiên híp mắt lại nhìn cô, hiển nhiên là không có biện pháp nào. Trong suy nghĩ, Vũ Thiên luôn luôn tính kế cực kỳ giỏi, thế nhưng chỉ riêng tâm tư của Mục Vũ Phi anh lại tính sai.
"Anh nói lại lần nữa, đi lại đây."
Vũ Thiên lạnh mặt quát khẽ. Mục Vũ Phi chỉ cười cười ôn hòa, thuận theo ý anh, ngồi vào chỗ bên cạnh Vũ Thiên. Vũ Thiên biết là cô muốn giữ vẻ mặt bình thường, không muốn để cho mọi người nhìn ra manh mối, mà không phải thật tâm không ngăn cách, nhất thời anh bị cô chọc tức đến mức trán nổi gân xanh lên.
"Phi Phi, đến đây chơi cờ với ông nội." Ông cụ Vũ xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, vội tiếp đón Mục Vũ Phi. Ông thật lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhà họ Vũ sẽ phát sinh huyết án động trời mất!
Mục Vũ Phi chậm rì rì đi qua chỗ ông cụ Vũ. Cô nhìn nhìn vò bàn cờ, rồi sau đó che mặt lại, "Ván cờ này ai đang chơi vậy, thực nát bét!"
Ông cụ Vũ cũng gật gật đầu. Khang Từ xác thực là chơi cờ nát bét, đến mức ông cụ Vũ không còn hứng thú tiếp tục chơi nữa. Lần nữa bắt đầu ván cờ khác. Mục Vũ Phi xuống tay không lưu tình chút nào, giết ông cụ Vũ trên bàn cờ chỉ còn lại có một quân tốt. Ông cụ Vũ tức giận cầm lấy quân cờ vua khoa tay múa chân về phía Mục Vũ Phi, miệng cứ ầm ầm la hét con cháu thật tồi tệ, ngay cả nhường cho ông già một chút mà cũng không chịu! Mục Vũ Phi bĩu môi, khi cô còn trong độ tuổi thiếu nữ, ông nội cô vẫn luôn lôi kéo cô chơi cờ vua. Mỗi lần như vậy đều giết cô đến khóc không ra nước mắt. Sau này trải qua muôn ngàn thử thách, tài đánh cờ của cô rất có tiến bộ. Từ đó về sau ông cụ Mục cũng không đánh cờ cùng với cô nữa.
"Tài đánh cờ của chị dậu thật không tệ chút nào!" Vũ Hạo Dân xem toàn bộ quá trình cuộc đấu cờ, lúc kết thúc không khỏi nói ra một câu cảm khái. Ở trong nhà, người có thể hạ được ông nội tổng cộng chỉ có hai người, một người là Vũ Thiên, một người nữa chính là Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi khiêm tốn nói: "Tài đánh cờ của chị không tinh, nhưng mà cũng muốn toàn lực ứng phó, dù sao chuyện này cũng có lợi đối với việc dưỡng thai."
Thế này mà còn nói tài đánh cờ không tinh nữa sao? Ông cụ Vũ bị tức đến nhe răng, "Nhóc con này, con đã cố ý kích thích ta đúng không?"
Mục Vũ Phi tỏ vẻ kinh ngạc, nói: "Ông nội lời này ông nói căn cứ từ đâu vậy? Cháu vẫn luôn là một người biết hiếu thuận với trưởng bối, luôn là người có lễ độ khiêm tốn, làm sao có thể lấy chuyện ức hiếp trưởng bối để làm vui đây? Ông nội gần đây cạo trọc đầu, cháu cho rằng đây là ham thích của ông nội, liền hợp ý ở trên bàn cờ như vậy." Nói xong, cô cầm lấy một con cờ cuối cùng của ông cụ Vũ ở trên bàn cờ.
Ông cụ Vũ bị tức liền vỗ ngực liên tục, không đáng yêu chính là không đáng yêu, không đáng yêu giống như Vũ Thiên ! Vũ Hạo Dân bị trêu chọc liền cười ha ha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.