Chương trước
Chương sau
Dập máy điện thoại Mục Vũ Phi có chút ngạc nhiên. Nếu chuyện này thực sự là do Vũ Thiên gây nên, vậy thì tại sao anh lại phải làm như vậy? Đến cùng là vì cái gì đây? Từ những lời nói của Đoan Mộc, cô biết được, anh ta và mẹ của anh đã sinh ly tử biệt, cho dù là ngay cả lễ tang của mẹ mình, Đoan Mộc cũng không thể trở về nước để tham gia. Mấy năm trước, thỉnh thoảng anh về nước để đến thăm nom mộ bia của mẹ mình, nơi đó cỏ dại đã mọc lên rậm rạp.
Mục Vũ Phi cực kỳ mềm lòng, nếu thật là như vậy, chẳng phải là vợ chồng bọn họ đã thiếu nợ Đoan Mộc rồi hay sao?
Mục Vũ Phi vội vàng nghĩ ngời tìm kiếm đáp án. Nhưng mà từ thời điểm Vũ Thiên làm nhiệm vụ cho tới bây giờ, anh liền sẽ không bao giờ liên hệ cùng với cô. Loại tâm tình này tra tấn khiến cô trở nên tiều tụy rồi. Mục Vũ Phi lo lắng bị ảnh hưởng đến thai nhi, cô chỉ có thể đi bệnh viện làm chút kiểm tra. Không ngờ rằng bác sĩ lại nói, gần đây thân thể của cô quá kém, tốt nhất nên nằm ở bệnh viện để tĩnh dưỡng. Mục Vũ Phi nghĩ cực kỳ không muốn như vậy, nhưng mà bất đắc dĩ phải tuân theo vì mẹ Vũ mẫu đã hạ mệnh lệnh rồi.
Gần đây Mục Vũ Phi luôn luôn cảm thấy cực kỳ bất an, sự bất an này lại xuất phát từ trong nội tâm của cô. Mục Vũ Phi hoảng sợ, mê mê hoăc hoăc, khiến cho tinh thần bị căng thẳng quá mức, có rất nhiều khi cô cảm thấy tinh thần cực kỳ hoảng hốt. Phương Gián bắt đầu trả lại cho cô một ít tài liệu để cô ký, nhưng mà sau khi Mục Vũ Phi lại mê mang ký một đống tài liệu, thì Phương Gián cũng không dám lại giao cho cô bất kỳ một công việc gì nữa rồi.
"Phương Gián, đi làm thủ tục xuất viện." Mục Vũ Phi xoa phát nơi huyệt Thái Dương đang đau nhức, nói.
Phương Gián thở dài, lập tức thu thập lại chỗ tài liệu đang nằm rải rác, đi làm thủ tục xuất viện cho cô.
Chỗ phòng bệnh của Mục Vũ Phi nằm là tầng lầu VIP. Người ở nơi này ở đều là những người quan to hiển quý, có một số người lại còn mang theo cả vệ sĩ đến nơi này để khám bệnh. Mục Vũ Phi đứng dựa vào ở trên vách tường vui vẻ nhìn cảnh tượng này. Ở góc hành lang có một đôi nam nữ đang ngắm nhìn phong cảnh qua cửa sổ. Người phụ nữ ngồi trên xe lăn, sắc mặt tái nhợt. Người đàn ông tay phải băng bó thạch cao treo ngược ở trên cổ. Người phụ nữ kia tuy rằng trên mặt không có chút huyết sắc nào, nhưng mà tinh thần vẫn tốt lắm. Cô ta bất chợt quay đầu sang cười với người đàn ông kia. Người đàn ông kia cũng lộ ra vẻ mặt dịu dàng ghé vào ở bên tai cô gái kia nói nhỏ.
Thật sự là nam đẹp trai, nữ xinh xắn! Một hình ảnh đẹp không sao tả xiết.
Phương Gián làm thủ tục xong xuôi sau đó mới phát hiện ra Mục Vũ Phi không ở phòng bệnh, mà là đang dừng chân, đứng nấp kín ở một góc cách rất xa để bí mật quan sát một đôi nam nữ.
"Kia là ai vậy?" Biểu hiện của Mục Vũ Phi cực kỳ có hứng thú.
Phương Gián mặt đen lại một chút, xử lý từ ngữ một chút rồi mới nói: "Cô bé kia tên là Khang Từ. Vũ thiếu trước kia thường xuyên phải đi đến quân khu ở thành phố D để huấn luyện. Một lần ngoài ý muốn, Khang Từ đã cứu Vũ thiếu, kết quả làm cho bản thân bị trọng thương phải đưa đến nước ngoài để trị liệu. Thời gian trước, lúc Vũ thiếu trở lại làm nhiệm vụ đã bị phục kích, Khang Từ ngoài ý muốn cũng đã xuất hiện mà đỡ cho Vũ thiếu một phát đạn. Mấy ngày hôm trước mới được đưa từ trong phòng ICU (*) ra ngoài. Vũ thiếu dặn dò mọi người chuyện anh ấy bị thương không được nói cho em biết, sợ em lo lắng."
(*) ICU: ICU được viết tắt từ cụm từ Intensive Care Unit (phòng chăm sóc đặc biệt và điều trị tích cực.) Đây là nơi đặc biệt trong bệnh viện dành riêng cho việc điều trị các bệnh lý nghiêm trọng. Đây là nơi cung cấp chăm sóc liên tục cho những bệnh nhân nặng đang trong tình trạng bị đe dọa tính mạng.
Khóe môi Mục Vũ Phi nở một nụ cười, hình ảnh trực tiếp trước mắt hết sức chói mắt. Nụ cười hạnh phúc kia của Khang Từ đã đả thương trái tim của Mục Vũ Phi. Cô là người mẫn cảm, vẫn luôn là như vậy, Nhưng với những gì hiện tại đang xảy ra ở trước mặt cô bây giờ, liệu cô vẫn còn có thể nhẹ nhàng giống như bình thường được hay sao?
Cắn cắn môi dưới, Mục Vũ Phi ý bảo Phương Gián đỡ lấy cô. Nếu như có thể, cô muốn làm một chuyện gì đó giống như chưa từng nhìn thấy bao giờ. Cô thừa nhận, cô chỉ là người kiên cường ở bên ngoài, còn bên trong nội tâm, cô chính là một người rất hèn nhát và tự ti. Chung quy là cô muốn chứng minh bản thân mình xứng đôi với Vũ Thiên. Nhưng mà hiện thời, cô phải làm gì đây?
Vũ Thiên trở lại nhà cổ của nhà họ Vũ là vào đêm trừ tịch. Mục Vũ Phi bởi vì thích ngủ nên luôn luôn ngủ bù ở trong phòng ở của Vũ Thiên trước kia. Cô ngủ cực kỳ không an ổn, luôn mơ thấy một ít những chuyện từ hồi còn nhỏ. Cô thấy bà nội đang nắm tay cô nói, Phi Phi của nhà chúng ta sẽ gả cho một người tốt. Khóe mắt cô chảy nước mắt, lại mỉm cười nhìn bà nội.
"Phi Phi!" Vũ Thiên dùng tay trái chặn ở trên ngực Mục Vũ Phi, có chút lo âu hỏi cô: "Em gặp phải ác mộng sao?"
Mục Vũ Phi tỉnh lại, cảm nhận được hơi thở quen thuộc. Cô không nén nhịn được sự đau xót nơi mũi, suýt nữa lại chảy nước mắt ra. Cô mấp máy môi, cẩn thận từng ly từng tí, vòng qua tay phải của Vũ Thiên ôm lấy hông của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.