Mục Vũ Phi nói không ra lời, cô cũng không biết phải an ủi Bạch Hiểu Hiểu như thế nào. Cô chỉ biết là, hết thảy những gì mà Bạch Hiểu Hiểu đã trải qua, từ đây trở về sau sẽ triệt để hỏng mất. Nhìn bộ dạng tiều tụy của Bạch Hiểu Hiểu, bàn tay của Mục Vũ Phi nắm chặt lại đến mức ngày càng trở nên trắng bệch ra.
Bạch Hiểu Hiểu vừa khóc vừa cười, vừa nói chuyện hồi nhỏ của mình. Cô kể lại hồi nhỏ ba của cô đã mang cô đi chơi thả diều trên bãi cỏ, mang cô cùng đi câu cá. Thế nhưng mà ba ba vẫn luôn hận cô, hận cô khi sinh ra đã đoạt đi sinh mệnh mẹ của mình. Hận cô đã làm hại tánh mạngcủa người phụ nữ mà ông yêu nhất kia. Hóa ra, Bạch Hiểu Hiểu cô mới là người không nên tồn tại, chính là người dư thừa kia! Sự căm ghét của cha Bạch Hiểu Hiểu dành cho cô đã đến mức, không thèm quan tâm đến cô, một sinh viên vẫn đang học đại học!!!
Cho đến khi Bạch Hiểu Hiểu đã phát tiết đủ rồi, nhìn cô giống như một con búp bê bẳng vải rách tan hoang, nằm ở trên giường, ánh mắt trống rỗng bi thương.
"Về sau này cậu có tính toán gì không?"
"Tớ đã bị ba của mình từ bỏ rồi, tớ còn có thể như thế nào được nữa đây? Phi Phi, tớ nghĩ sẽ không đi học nữa. . ."
Mục Vũ Phi nghĩ nghĩ, cẩn thận từng ly từng tí, nói: "Kỳ thực, tiền tớ có thể cho cậu mượn. . ."
"Phi Phi!" Bạch Hiểu Hiểu nắm giữ tay của Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311397/chuong-921.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.