Mục Vũ Phi lắc lắc đầu ngăn Đoan Mộc lại không để cho anh ta tiếp tục nói nữa. Cụ thể là cái gì thì cô cũng đã không muốn biết nữa rồi. Cô bây giờ là vợ của Vũ Thiên, nên nói cho rõ chính thân phận của mình, cũng không thể để cho Đoan Mộc lưu lại một phần nhớ nhung. Đối với Đoan Mộc, đối với bản thân mình, cũng đều không tốt.
Đoan Mộc thở dài, cũng cho rằng có lẽ bản thân mình năm đó cũng chính là không thích Mục Vũ Phi đi? Hoặc có lẽ chỉ là bản thân mình thích Mục Vũ Phi mà thôi? Khi đó cha của anh đã lấy mẹ của anh ra để mà uy hiếp anh, muốn anh ra đi. Vốn dĩ là Đoan Mộc có thể nói rõ với Mục Vũ Phi, thế nhưng mà anh lại lựa chọn phương thức kém cỏi nhất đi biểu đạt.
"Đừng suy nghĩ nhiều, " Mục Vũ Phi đứng dậy, "Nếu như anh không còn có chuyện gì nữa thì hãy tiễn tôi đi đến một nơi nào đó. Nếu như còn ở lại chỗ này nữa, tôi phỏng chừng đến ngày mai tôi cũng sẽ được đưa lên trang đầu của các tin bát quái cho mà xem."
Đoan Mộc lấy lại tinh thần, nhìn nhìn chung quanh, ánh mắt càng ngày càng ý vị thâm trường, nói vẻ cố chấp: "Cùng ở một chỗ với mĩ nam như tôi đây, được đưa lên tin bát quái là vinh hạnh của ngươi cô đáy! À mà tôi cũng nói, vừa vặn tôi cũng chưa có bạn gái, khi nào mà cô thấy mệt mỏi với Vũ Thiên thì hãy đến cùng tôi?"
"Chồng của tôi so ra còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311368/chuong-77-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.