"Anh. . . Anh đánh em?" Mục Vũ Phi lặng người đi, hỏi lại.
Vũ Thiên nhìn cái mông trắng nõn của Mục Vũ Phi xuất hiện mấy vệt đỏ bừng, cũng có chút sững sờ. Anh đúng là tức giận đến mức hồ đồ rồi, đã thế lại còn không khống chế được sức lực.
"Anh vậy mà lại đánh em sao? Em đã làm sai cái gì nào?" Vành mắt Mục Vũ Phi đỏ lên. Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi lại Vũ Thiên.
Thấy Vũ Thiên không nói năng gì, Mục Vũ Phi liền vùng vẫy tránh thoát khỏi ngực của Vũ Thiên. Nhưng cũng không ngờ vì lực đạo giãy dụa của cô quá mạnh, cho nên Mục Vũ Phi bị va chạm mạnh mẽ vào góc trên của cái bàn. Cú va đập này làm cho chiếc bàn đá cẩm thạch cũng bị đụng đến chấn động. Trước mắt Mục Vũ Phi biến thành từng trận màu đen.
Vũ Thiên liền phát hoảng. Anh vội vã vươn tay ra để đỡ Mục Vũ Phi. Thế nhưng mà Mục Vũ Phi lại hung hăng đẩy anh ra. Cô xoa xoa cái trán, đá Vũ Thiên một cước rồi xoay người bỏ chạy. Không đợi Vũ Thiên chạy đuổi theo ra ngoài, Mục Vũ Phi liền đóng sập cửa thư phòng lại, còn dùng chìa khóa khóa trái cửa luôn.
"Tôi cho anh biết, người họ Vũ kia, không những anh đã đánh tôi, lại còn khiến cho trên trán tôi bị nổi lên một cục bướu to như thế này nhé! Tôi sẽ không để yên cho anh đâu! Hiện tại tôi liền rời nhà trốn đi!"
Vũ Thiên thật sự là dở khóc dở cười. Cô nhóc kia vậy mà lại mang chìa khóa theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311349/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.