Vũ Thiên vừa vào cửa, liền nghe thấy mẹ vợ gọi tâm can bảo bối, trong ánh mắt vẫn còn vương lệ nhạt nhòa.
"Bảo bối của mẹ à, con gái đáng thương của mẹ, thế nào mà trên người con lại có nhiều vết thương như vậy hả?!" Mẹ Mục xoa xoa lên những vết xanh tím trên cánh tay của Mục Vũ Phi, vẻ mặt lã chã chực khóc.
Mục Vũ Lam thấy loại trường hợp này, trong nháy mắt thân thể liền chấn động, lập tức chạy lại đứng ở bên cạnh em gái khí tiết chính trực nói: "Em gái à, đến cùng em đã phải chịu uất ức cái gì vậy? Em hãy nói với anh trai đây, anh trai sẽ làm chủ cho em!" Dứt lời, Mục Vũ Lam còn liếc mắt nhìn sang Vũ Thiên, vẻ mặt như tiểu nhân đắc chí.
Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình chằm chằm với ánh mắt không tốt, Vũ Thiên có chút áy náy cúi mình khom người chào hỏi, rồi nói: "Chuyện này là lỗi ở con ạ, là con đã không đủ nhẹ nhàng..."
Cha Mục vừa uống vào trong miệng ngụm nước trà, liền triệt để phun hết ra ngoài. Mẹ Mục và Mục Vũ Lam đều một vẻ mặt xấu hổ. Chỉ riêng ông cụ Mục là còn rất bình tĩnh, chỉ có mấy ngón tay không thể nhận ra được là đang khẽ run rẩy. Trong nháy mắt gương mặt của Mục Vũ Phi liền xanh hồng đan xen, bật đến bên người Vũ Thiên, vươn tay liền nhéo vào hông của anh. Cô cực kỳ buồn bực không hiểu tại sao cái người này lại nói như thế? Như vậy không phải là không thành tâm khiến cho mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311330/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.