"Chú xấu lắm! Cục cưng muốn thím xinh đẹp đút cơm cho cục cưng ăn cơ!" Nhóc Mập Mạp chiếm cứ cái ôm của Mục Vũ Phi trừng mắt nhìn Vũ Thiên. Mục Vũ Phi cũng bất mãn rồi. Cô cũng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vũ Thiên. Cái người này cũng thật là, lại còn đi dằn dỗi cùng với một đứa trẻ cái gì chứ. Vũ Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thằng nhóc đang được ôm trong ngực Mục Vũ Phi. Thế nhưng mà người ta lại căn bản là không thèm để ý đến anh, vẫn cùng cô vợ nhỏ của anh, cháu một ngụm, thím một một miếng, ăn ăn uống uống rất vui vẻ Bón cho cậu nhóc ở trong lòng một miếng đậu, Mục Vũ Phi liền thấy cậu nhóc nhai nát vụn xong rồi lại phun ra. Mục Vũ Phi vội lấy tay tiếp được hỏi vì sao vậy. Tiểu Mập Mạp chu mỏ ra nói vẻ ai oán: "Cây đậu này khó ăn lắm! Cục cưng chưa bao giờ ăn cây đậu!" "Hừ, cái thói quen này cũng không biết là giống ai đây. . ." Mục Vũ Phi ăn thứ đồ ăn mà nhóc Mập Mạp nhè vào trong tay, không chút để ý nói ra một câu cảm khái. Nhưng cô lại phát hiện ra, nam giới nhà họ Vũ ở trên bàn cơm đều không tự chủ cùng uống nước để che giấu sự bối rối. Cảm tình cả nhà đều có chung một cái đức hạnh! Phát hiện này gióng như một tiếng sấm không nhẹ đối với Mục Vũ Phi. Cô nuốt đồ ăn xuống mà cũng bị mắc kẹt ở trong cổ họng. "Thím xinh đẹp à, cây đậu không thể ăn! Cục cưng đã từng nói cho thím biết rồi mà! Nhóc Mập Mạp nghiêm mặt lại, giống như một ông cụ non, lên giọng nói vẻ như dạy dỗ. Khi nhìn thấy mặt Mục Vũ Phi đỏ hồng lên vì ho, tay của nhóc còn tự giác vỗ ngực của cô, để cho cô thuận khí hết nghẹn. Trong nháy mắt gân xanh trên cái trán của Vũ Thiên liền nổi gồ lên, ánh mắt nhìn nhóc con đang được Mục Vũ Phi ôm trong ngực, càng trở nên lạnh lẽo. Ngược lại những phụ nữ nhìn thấy Mục Vũ Phi không để ý gì đến nước miếng của cậu nhóc, lại ăn lại đồ ăn của đứa nhỏ đã ăn nhổ ra kia, ánh mắt đều không tự chủ mà trở nên dịu dàng hơn. Tuy rằng Mục Vũ Phi tuổi không lớn, tâm kế rất sâu, thủ đoạn độc ác, nhưng mà đến cùng tâm địa lại không hề xấu xa chút nào. Không có ai nhìn ra được, ông cụ Vũ nhìn nhìn thằng cháu nội của mình, rồi lại nhìn sang Mục Vũ Phi một chút, gật đầu cười cười. Ông cụ Vũ hiểu rất rõ cháu trai của mình rồi! Xem ra cháu nội của ông là đang là không vừa lòng với bản thân ông, vì thủ đoạn ra oai của ông đối với cháu dâu đây mà. Ông cụ Vũ biết rõ, có người muốn phản đối, bất quá đám người kia cũng là cần phải bị chỉnh đốn sửa chữa rồi. "Cái người Trần Phó kia không cần phải điều đến mỏ dầu thành phố H đâu. Cái loại phế vật như vậy, nhà chúng ta không cần thiết. Mỏ dầu ở thành phố H, vị trí người phụ trách cứ để trống cho anh. Anh sẽ bảo Phương Gián làm quản lý thay một thời gian. Chờ đến khi Hạo Dân tốt nghiệp đại học rồi, cậu ấy sẽ đi vào trong đó để rèn luyện. Còn nếu như dượng vẫn muốn tiếp tục công việc ở nhà họ Vũ này, thì để anh điều ông ấy đến chi nhánh công ty ở Châu Phi đi." Vũ Thiên cũng như giống như trời sinh vương giả vậy. Lời nói của anh nói ra chính là mệnh lệnh, không có người nào dám phản bác. Vũ Phượng Kiều biết là mình đã chọc giận đến vị Thái Tử Gia rồi. Hiện tại Vũ Thiên là đang cho bà hai con đường, hoặc là đừng có kiếm cơm ăn ở trong sản nghiệp của nhà họ Vũ nữa, hoặc là liền dắt díu con cái đi Châu Phi. Xem ra chính Vũ Phượng Kiều cần phải chạy nhanh về nhà để bàn bạc cùng với ông chồng của mình một chút rồi, xem xem, chuyện này về sau phải làm thế nào thì mới tốt. Lấy cớ trong người không thoải mái, Vũ Phượng Kiều vội vàng rời đi. Mục Vũ Phi nắm tay của Vũ Thiên ý đồ trấn an lại sự phẫn nộ của anh. Cô biết, anh đang trong thời kỳ hứa hẹn cùng với cha mẹ và ông nội. Thẳng cho đến khi cô vượt qua được kỳ khảo nghiệm, đã chứng minh được rằng cô là người có năng lực, Vũ Thiên sẽ không thể vì cô mà nói thêm một câu, hay làm một chuyện gì hết. Thế nhưng mà ,đám người không biết sống chết kia lại giống như quyết tử chiến, tre già măng mọc vậy, cô biết Vũ Thiên đã bị đè nén đã lâu rồi. Không khí trong nhà ăn lại lạnh xuống, không ai dám nói năng gì. Nhưng đặc biệt lại có một người không biết sống chết, cứ trêu chọc Vũ Thiên. Người này chính là Vũ Hạo Dân. Cậu ta là em họ của Vũ Thiên, khi Vũ Hạo Dân còn rất nhỏ cha mẹ của cậu ta đã bỏ mình ngay trong khi làm nhiệm vụ rồi, chỉ có để lại cho đứa con trai của mình một cái danh hiệu là con liệt sĩ. Hồi nhỏ Vũ Hạo Dân luôn luôn được gởi nuôi sống ở nhà người ta. Thẳng đến mấy năm gần đây mới được trở về đến bên cạnh ông cụ Vũ. Nhưng khoảng thời gian trống vắng không có tình cảm gia đình này, đã tạo nên tính cách ương ngạnh và ngỗ ngược của cậu ta. "Anh à, em không muốn bị sự trói buộc của gia tộc." Vũ Hạo Dân kiên trì nói. "Hả? Vậy cháu muốn làm gì?" Ông cụ Vũ cười hỏi lại. Ngay sau đó, Vũ Thiên liền gợi lên vẻ tươi cười nhàn nhạt tiếp theo. Vũ Hạo Dân nhìn thấy người trong họ của mình, một già một trẻ cười lạnh, bộ dạng đều như sắp sửa rơi lệ đến nơi rồi. Đại ca chính là một người mặt lạnh vô tình. Còn ông nội chính là một con hổ mang bộ mặt người đang cười, ăn thịt người không nhả lại một miếng xương. Mỗi khi bọn họ lộ ra một ý cười như vậy, bản thân cậu ta liền thực sự không thể chịu đựng nổi! Nhưng mà, vì cậu ta đã chọn đối đầu với họ vào lúc này, liền không thể không để cho da đầu tiếp tục run lên được. "So với vào gia sản của nhà mình và sự nghiệp của dòng họ, cháu lại càng muốn làm nữ nhân giang hồ hơn, thoải mái báo đáp ơn nghĩa, tình thù!" Quanh thân người của Vũ Thiên và ông cụ Vũ tản mát ra một luồng khí lạnh mạnh mẽ, khiến cho mọi người giống như sắp sửa bị hù dọa chết vậy. Đúng lúc này một giọng nói non nớt mềm mại của trẻ con vang lên, hỏi: "Thím xinh đẹp ơi, thế nào gọi là giang hồ nữ nhân?" "Giang hồ nữ nhân ấy à, cái này không dễ giải thích được, bất quá thím đã từng gặp giang hồ nữ nhân rồi. Ở trên người của giang hồ nữ nhân đều có hình xăm. Rất tuấn tú!" Mọi người đều nhìn về phía Mục Vũ Phi, không biết trong hồ lô của cô đang chứa cái gì, chẳng lẽ cô chuẩn bị ngỗ nghịch với ông cụ Vũ và Vũ Thiên chăng? "Vậy cục cưng cũng muốn làm giang hồ nữ nhân, cũng muốn có hình xăm!" nhóc Mập Mạp lắc lắc nắm tay với biểu cảm quyết tâm. Con gái của nhà thế gia thật sự rất có dáng điệu. Mục Vũ Phi cũng không biết mình vô ý hành động, vậy mà lại giành được, chiếm được rất nhiều hảo cảm của những người phụ nữ ở đây. Cô đã khơi dậy những nút thắt tình mẫu tử sâu thẳm trong trái tim họ… Vũ Thiên bắt đầu thấy tức giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng ngừng lại ở trên người ông cụ Vũ. "Ông nội, như thế nào? Kỳ khảo sát đã vượt qua được rồi chứ ạ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]