Chương trước
Chương sau
Vốn là một đêm tiểu biệt thắng tân hôn vô cùng lưu luyến, thế nhưng mà Mục Vũ Phi lại quấn quít lấy Vũ Thiên, muốn anh nói rõ cho cô biết mọi chuyện. Cô rốt cuộc phải tiếp nhận vài thứ kia. Vũ Thiên mặc dù nhìn bộ dạng ngu ngốc không hiểu phong tình của Mục Vũ Phi, có chút nghiến răng tức giận, nhưng lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ giảng giải kỹ càng cho cô nghe.
Lúc Vũ Thiên lấy ra một bức bản đồ Trung Quốc, Mục Vũ Phi đến sợ ngây người. Nê mã! Ông trời ơi, có phải là ông muốn trêu chọc tôi chơi hay không vậy? Đây chính là bản đồ của nước Trung Quốc đó! ! ! Vũ Thiên liếc nhìn Mục Vũ Phi một cái, nghi ngờ vẻ quá mức kỳ quái hiếm thấy của cô. Rồi sau đó, anh liền căn cứ trình tự từ trên xuống dưới, từ trái đến phải, bắt đầu lần lượt nói đến từng cái khu vực một. Nói đến một nửa Mục Vũ Phi liền hôn mê. Cô chỉ cảm thấy trước mắt mình đã bị biến thành màu đen. Nếu đi ra cửa nhất định là ngay cả phương Bắc là hướng nào, cô cũng đều không thể nào tìm thấy được nữa rồi. Đây chính là một nhà giàu mới nổi đi? Riêng sản nghiệp lộ ra dưới danh nghĩa của Vũ Thiên như thế nào, sao mà lại nhiều như vậy! Không thể nào mà nhớ nổi, thiệt tình cô không thể nào nhớ được!
Tuy rằng là nói như vậy, thế nhưng mà Mục Vũ Phi cũng hiểu rõ, Vũ Thiên đã không có giữ lại một chỗ nào đối với mình. Tạm thời, bất kể không phải là bởi vì về sau này, Mục Vũ Phi sẽ phải nắm giữ quyền lực kinh tế của nhà họ Vũ trong tay. Cho nên trong lúc này, giữa hai vợ chồng vẫn cần phải đối đãi thẳng thắn thành khẩn với nhau trong mội chuyện, để xây dựng cầu nối tin cậy giữa hai người. Ít nhất giờ này khắc này, Vũ Thiên thực sự là đến nửa phần cũng đều không hề có ý muốn giấu giếm cô. Có một số chỗ Mục Vũ Phi xem là hiểu. Những chỗ này kỳ thực Vũ Thiên đều không cần thiết phải nói cho cô. Anh vốn có thể không nói một lời đối với mấy cái sản nghiệp này, không cần phải nói cho cô biết! Thế nhưng, Vũ Thiên lại không làm như vậy. Điều này làm cho Mục Vũ Phi trong lòng thấy ấm áp, thế nhưng ở ngoài miệng cô lại nửa phần cũng không chịu nhường nhịn.
"Yên tâm, em sẽ không tham nửa phần tiền tài của người nhà họ Vũ của anh." Mục Vũ Phi cười nhạo vẻ đầy sự châm biếm.
Vũ Thiên đối với cái kiểu khiêu khích thế này, căn bản chính là cũng không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục nói: "Cho dù em chính là người có lòng tham đi nữa, thì cũng sẽ không biết cần phải đi đến nơi nào để tiêu xài, anh sợ cái gì chứ?"
Mục Vũ Phi thiếu chút nữa thì đã phun ra một búng máu, hôn mê. Người đàn ông này trong đầu anh đã chưa đựng cái gì thế nhỉ? Đã lâu như vậy rồi mà vẫn không để lộ ra số bài kia chứ? Lúc này không phải là anh nên nói là "Em thân yêu, anh tin tưởng ở em" hoặc là "Chỉ bằng em sao? Em vẫn còn chưa có bản lĩnh này" hay sao? ! ! Đến cùng là đã có nơi nào bị sai lầm rồi hả ? Thế nào mà kịch tính không theo đúng như dự tính của bản thân cô, không theo đúng như kiểu là ở bậc cao nhất vậy nhỉ? !
Được rồi, chuyện đấu võ mồm với Vũ Thiên, bản thân Mục Vũ Phi vẫn còn chưa phải là đối thủ. Tạm thời trước cứ buông tha cho anh đã. Tiếp tục nghe lời nói của Vũ Thiên, Mục Vũ Phi có chút nhíu mày. Quả nhiên là sản nghiệp thế gia mà! Trong số đó có một số đang phát triển giống như một khối u vậy. Vốn dĩ Vũ Thiên đã chuẩn bị từ trước khi anh đi bộ đội, những chuyện này đều giải quyết xong rồi. Thế nhưng mà bây giờ anh cũng chỉ có thể để cho Mục Vũ Phi làm mà thôi.
"Lực độ thế nào, chính là do bản thân em cầm nắm, bất quá độ mạnh yếu quá lớn sẽ có người bắn ngược lại đó." Vũ Thiên lên tiếng nhắc nhở.
Mục Vũ Phi gật đầu, Cô biết, những thế lực này nhất định là có chút liên quan đến những người ở cùng gia tộc. Bản thân đã gả tiến vào nhà họ Vũ rồi, thì không thể dựa quá đáng vào nhà mẹ đẻ được! Dù cho người hay cho mình, đều không có lợi. Thở dài một tiếng, Mục Vũ Phi biết rõ mọi người trong nhà họ Vũ cùng với lão hồ ly (ông cụ Vũ) kia đều giống nhau. Tự bản thân Mục Vũ Phi cũng thấy, cô không biết được, liệu mình có thể vượt qua được trận đấu này hay không. Hiện tại Mục Vũ Phi thực hận không thể đánh chính mình được nữa rồi! Cô như thế này không phải là tự mình làm hại mình hay sao? ! Quả thực chính là không có việc gì, lại đi tìm việc mà làm!
Vũ Thiên vẫn nhìn cô vợ nhỏ của mình đang đấu tranh nội tâm. Nhìn trên mặt cô, khi thì thấy đầy vẻ kiên định, khi thì lại lộ ra biểu tình muốn nhảy lên mà không biết phải làm thế nào! Là chính Vũ Thiên anh đã buộc cô đi đến bước này. Thế nhưng mà, đã làm cô dâu của Vũ Thiên anh, có một số việc nhất định cô sẽ phải trải qua, có chút trọng trách nhất định cô phải lựa chọn. Vợ của anh, phải là người có thể một mình đảm đương một phía, kinh sợ một phương. Anh rất muốn ôm Mục Vũ Phi vào trong lòng, nói cho cô biết, anh có thể chống đỡ cho cô một mảnh bầu trời, để cho cô được an toàn, không phải tranh giành với sự đời. Thế nhưng mà anh lại không thể. Vũ Thiên chỉ có thể siết chặt nắm tay của mình, để kìm nén, áp chế lại sự xúc động của mình. Anh, không thể để cho trải tim của cô bị nhu nhược, yếu đuối.
Anh còn nhớ lần gặp Mục Vũ Phi hồi còn học cấp ba. Mục Vũ Phi cười thật tươi, thật xinh đẹp, ngồi ở dưới bầu trời đầy sao. Ánh mắt của cô cũng rạng rỡ tỏa sáng giống như cánh đồng sao trên trời vậy. Một khắc kia, Vũ Thiên anh đã biết, cuộc đời này, anh chắc chắn muốn sống cùng với cô gái này đến già, đến khi đầu bạc răng long.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.