"Phi Phi, buổi tối có liên hoan, cậu đi không?" Thượng Duyên vỗ nhẹ lên bả vai Mục Vũ Phi, thế nhưng mà bản thân đối phương lại không hề có phản ứng.
Thượng Duyên thở dài. Cô phát hiện ra, gần đây lời Mục Vũ Phi càng ngày càng ít lời hơn rồi. Thời gian Mục Vũ Phi ngồi ngơ ngẩn lại càng ngày càng nhiều. Có rất nhiều khi ở cùng với mọi người, phần lớn Mục Vũ Phi đều luôn thất thần. Có đôi khi ăn cơm, đang ăn cô liền dừng đôi đũa lại. Phải thật vất vả lắm mới ngủ được, nhưng đang ngủ say lại liền tỉnh giấc luôn. Mới không đến một tháng, mà thân thể Mục Vũ Phi đã gầy đi trọn một vòng.
Buông cặp lồng cơm đang cầm trong tay ra, Bạch Hiểu Hiểu nhìn nhìn Mục Vũ Phi lại đang ngơ ngẩn. Thượng Duyên hướng về phía Bạch Hiểu Hiểu lắc lắc đầu, ý bảo Mục Vũ Phi vẫn y như cũ.
"Phi Phi, cậu đừng có cứ mất hồn mất vía mãi như vậy. Đến cùng chuyện như thế nào, cậu đều có thể nói ra mà!" Yến Tử hùng hổ lắc lắc người của Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi cũng không để ý đến Yến Tử, chỉ là rất lạnh nhạt cầm lấy cái cặp lồng cơm trong tay, bắt đầu ăn.
"Tớ không thích ăn cà tím, lần sau đừng mua nhé, khó ăn chết đi được!"
"Trời ạ! Đó là cặp lồng cơm của tớ đó chứ! Cặp lồng cơm của cậu vẫn còn đang ở trong tay Gấu Mèo kia kìa!" Yến Tử hổn hển đi đến giằng lại cặp lồng cơm ở trong tay của Mục Vũ Phi.
"!Tớ cũng đã ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311308/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.