Thứ bảy, ngoài ý muốn, Vũ Thiên muốn dẫn Mục Vũ Phi đi ra đường, Mục Vũ Phi thuộc loại lúc không có chuyện gì làm, liền ngủ như điên cuồng, sấm nổ bên tai cũng không động đậy. Vũ Thiên nếm thử việc đánh thức Mục Vũ Phi. Kết quả là, người đang nằm trên giường ngay đến mí mắt cũng đều lười phải nâng lên. Vũ Thiên cúi người xuống, nhẹ nhàng nói ở bên tai Mục Vũ Phi: "Trên đường có rất nhiều đồ ăn vặt." Mục Vũ Phi liền bật ngồi dậy rất nhanh, hai mắt nhìn vào Vũ Thiên sáng lên. Nhưng mà khi vừa đi ra phố Vũ Thiên liền thấy hối hận rồi. Vì để cho Mục Vũ Phi mỗi ngày về nhà nấu cơm, tiền nong trong nhà đều là do anh quản lý. Mục Vũ Phi cũng không có ý kiến gì khác, Vũ Thiên nói cái gì thì chính là cái ấy. Tuy rằng Vũ Thiên cũng biết Mục Vũ Phi thích ăn đồ ăn vặt, thế nhưng mà cũng không thể giống như hiện tại được. Hễ nhìn thấy cái gì cô đều phải nếm thử một chút. Từ kẹo đường, kẹo hồ lô, cho đến xiên thịt dê, xúc xích nướng, không có thứ gì mà cô không ăn! Mà ăn luôn tại chỗ! Không cho cô ăn, thì Mục Vũ Phi lại tỏ ra một bộ dạng nước mắt lưng tròng, nhìn sang phía anh giống như bị ức hiếp, sỉ nhục! Trong lòng Vũ Thiên không khỏi nghĩ ngợi, cho dù anh có chết, Mục Vũ Phi cũng sẽ không lộ ra vẻ buồn bực như vậy, đúng không?? Giờ phút này anh khắc sâu cảm nhận được cái gì gọi là nhàm chán. Thật vất vả mới vào được một nhà cửa hàng quần áo, Mục Vũ Phi ngồi trên ghế dựa, nói cho Vũ Thiên vẻ mặt thật vô tội, cô mệt mỏi quá rồi, không thể nào đi nổi nữa. Anh hỏi cô đã xem xét kỹ bộ váy áo kia chưa. Mục Vũ Phi liền đáp lại một câu bộ váy áo kia thoạt nhìn cũng không tệ. Vũ Thiên mặt đen, đen sì giống như đáy nồi vậy. Mục Vũ Phi có một loại trực giác của dã thú. Trong nháy mắt Mục Vũ Phi liền phát hiện ra vẻ mặt của anh có gì đó không đúng. Cô lập tức nhảy lên cầm lấy vài bộ váy áo, sau đó liền chạy về phía phòng thử đồ. Chờ khi Mục Vũ Phi từ trong phòng thử đồ đi ra, ánh mắt của Vũ Thiên nhìn về phía cô, trong nháy mắt biến thành nóng rực. Bình thường khi Mục Vũ Phi mặc quần áo thể thao, chỉ làm cho người khác cảm thấy suất khí nhẹ nhàng khoan khoái. Nhưng đến khi Mục Vũ Phi thay đổi sang quần áo hưu nhàn, thì sau đó, dáng người quyến rũ nổi bật của cô liền hiện ra. Quả thực đã làm cho người ta không thể nào dời tầm mắt đi được. "Dáng người bạn gái của ngài thật là đẹp." Tiểu thư bán hàng đứng ở một bên nói vẻ cực kỳ hâm mộ. "Không phải, " Vũ Thiên cúi đầu nở nụ cười, "Cô ấy là bà xã của tôi." Mục Vũ Phi thay quần áo mới mua sau đó đi đến nhà của ông cụ Vũ ở trong quân khu thì mới biết được, hóa ra ba mẹ của Vũ Thiên đã trở lại. Thời điểm hai người đi đăng ký kết hôn thì ba mẹ anh bất quá cũng chính là gọi điện thoại đến an ủi một chút, nói ra những lời không hề có sự khác biệt nào so với cha mẹ của Mục Vũ Phi. "Phi Phi à, quả nhiên ông đã không nhìn lầm người! Cháu đúng là một mỹ nhân từ trong trứng!" Ông cụ Vũ rất là đắc ý, hướng về phía cháu trai của mình cười cười, để lộ rõ ràng ánh mắt độc ác của bản thân. Vũ Thiên bĩu môi. Đây còn không phải là do bản thân anh giải quyết dứt khoát, quyết định kết hôn hay sao! "Phi Phi à! Vũ Thiên còn có rất nhiều chỗ không phải. Các con cũng đã ở cùng một chỗ với nhau rồi, con sẽ cần phải sửa chữa cho nó nhiều hơn đó! Hiểu không?" Ba Vũ nói giống như con trai mình là đồ bỏ đi vậy. Nhưng mà mẹ Vũ lại tích cực tỏ vẻ bản thân mình kiên định lập trường, nói: "Nếu như con không quản được nó, liền lập tức nói với ba mẹ. Chúng ta sẽ giáo huấn cho nó một trận!" Hai mắt Mục Vũ Phi tỏa sáng! Ai dà, hóa ra cô có thể tố cáo sao! Vũ Thiên nhìn thấy ánh mắt của Mục Vũ Phi giống như hồ li vậy, trong lòng anh đột nhiên liền nhảy dựng lên. Vũ Thiên có một loại dự cảm thật sự không tốt. "5555555 – Hu hu hu hu hu hu hu! Ba mẹ, xin hai người hãy làm chủ cho con ạ ~" Mục Vũ Phi vẻ mặt giống như nàng Đậu Nga (*) bắt đầu khóc lóc kể lể về lịch sử đẫm máu và nước mắt của mình, "Vũ Thiên, anh ấy ở nhà không thích rửa rau, không thích rửa chén, không thích thu dọn phòng bếp, lại còn cố tình kiêng ăn. Mỗi ngày trước khi nấu cơm anh ấy đều luôn vênh mặt lên, hất hàm sai khiến, gọi món ăn, không ăn hạt đậu, không ăn dưa, còn có rất nhiều loại rau xanh cùng thịt béo cũng không chịu ăn. Như vậy, mỗi ngày con nấu cơm đều cảm thấy cực kỳ đau đầu! Việc đáng xấu hổ nhất chính là, sau khi cơm nước xong, anh ấy còn muốn giám sát con thu dọn phòng bếp, rửa chén! Anh ấy còn không thích giặt quần áo, thế nhưng mà mỗi ngày đều thay đổi quần áo ra, sau đó liền vứt ra cho con giặt giũ! Anh ấy không thích làm việc nhà, thế nhưng mà lại giám sát con làm đủ mọi thứ việc nhà sát sàn sạt - TAT!" (*) “Oan Đậu Nga” là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện có thật về nỗi oan khuất “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”. Truyện kể về nàng Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng. Câu “Oan Đậu Nga” có ý nghĩa tương tự như câu “Oan Thị Kính” ở Việt Nam
"Ôi con bé đáng thương của tôi. Đứa nhỏ này và cha của nó thật đúng là có cùng một cái tính tình! Không biết là đối với phụ nữ mà nói, chuyện làm việc nhà sẽ làm tổn hại đến làn da lớn biết bao nhiêu hay không? ! Lại còn mỗi ngày vênh mặt, hất hàm, kiêu ngạo đưa ra một số ý tưởng lớn của đàn ông để sai khiến! Con có nghĩ rằng con đang kết hôn với một người giúp việc hay không?! Mấy người cho là mình cưới về nhà một người giúp việc hay sao? ! Mấy người đều không nhớ rõ, người mà bản thân mình cưới về chính là người vợ của mình, đúng không? BLA BLA BLA```" Mẹ Vũ liền lôi ra khỏi lịch sử đau buồn của mình, bà càng không ngừng chỉ trích ông xã của mình và con trai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]