Chương trước
Chương sau
Vũ Thiên ngồi ở bên trái một ghế tựa nói cái gì đó đối với Mục Vũ Phi. Mục Vũ Phi anh tuấn dựa ở trên bàn trước người anh, nghiến răng nghiến lợi hướng anh giơ quả đấm.
Có thể nói, ảnh chụp do các bạn cùng lớp trong khoa nhiếp ảnh chụp thật sự là một hình ảnh kinh điển, đặc biệt, cực kỳ hài hòa và quỷ dị…
"5555 (hu hu hu hu)… Tôi thật sự là một thiếu gia mang số mệnh cu li mà!" Lương Ngọc Phi ôm chặt lấy trái tim hổ của bản thân, mắt rưng rưng tố khổ đối với Thượng Duyên.
"Bớt buồn nôn đi! Tôi đặc biệt chính là thân phận một tiểu thư mang số mệnh nha hoàn đây." Thượng Duyên lạnh lùng ngắt lời Lương Ngọc Phi.
Lương Ngọc Phi khóe miệng co quắp rồi. Đây chính là nữ thần trong lòng anh sao? Không không không không! Giấc mộng kia không thể tan biến, nhất định là đã bị kẻ lưu manh Mục Vũ Phi kia dạy hư mất rồi! A a a a...
"Hôm nay biểu hiện của mọi người thật tốt quá! Đi một chút đi, tôi mới mọi người đi căn tin ăn cơm!" Phương Gián dũng cảm rút ra phiếu cơm của mình.
"Trời ạ!" Mục Vũ Phi trơ trẽn phỉ nhổ. Anh ta chính là muốn tiếp tục lợi dụng miễn phí sức lao động chính mình để tạo thế cho Hội học sinh đây mà! “Chúng tôi còn chưa đặt bàn đâu!”
Nói xong, Mục Vũ Phi tà mị hướng về phía Thượng Duyên cười cười. Nụ cười anh tuấn kia làm cho người ta phải choáng váng mắt hoa. Thượng Duyên vô ý thức tiếp lời: "Không ngồi vị trí chủ bàn!"
Lương Ngọc Phi triệt để rơi lệ đầy mặt rồi. Hình tượng hoàn mỹ của nữ thần trong lòng anh xem như triệt để tan vỡ! Thượng Duyên sau khi phản ứng kịp, hận không thể kéo cái miệng rộng của mình lại, thế nào mà bản thân cô lại không có khí tiết như vậy chứ! Rất thương tâm ~
Cuối cùng mọi người quyết định khi tan học thì sẽ đi ra ngoài để liên hoan, do Hội trưởng bỏ vốn ra mời mọi người cùng ăn uống. Quyết định này, ngoại trừ Phương Gián, thì mọi người đều giơ tay đồng ý.
Nhưng mà Phương Gián nỗ lực chống lại ý đám đông, thu xếp cho mọi người đi ăn đồ nướng. Nếu như anh ta mà không kiên trì như vậy, thì thế nào cũng sẽ bị mọi người nhất trí thông qua đi đến nhà hàng nước Pháp để ăn!
Cho nên mới nói, thiết tưởng cái gì cũng đều là tốt đẹp, nhưng mà sự thật nhất định là đau đớn thê thảm! Lấy Mục Vũ Phi cầm đầu bọn cầm thú ăn đồ nướng, đã ăn đến hơn 500 đồng, mà đây là còn chưa tính tiền rượu nước đó! Phương Gián nắm bắt cái ví tiền nước mắt im lặng chảy, trầm mặc.
"Này, cho anh ăn cái này!" Mục Vũ Phi cầm chuỗi da heo đưa cho Vũ Thiên.
Vũ Thiên lắc đầu không có nhận. Thượng Duyên uống nhiều quá, ôm lấy bả vai Mục Vũ Phi, bất mãn nhìn Vũ Thiên ồn ào: "Sao anh lại như vậy chứ? Phi Phi của chúng ta hiếm khi đưa ra một lời lẽ tốt đẹp, nhã nhặn cho người khác đó?!"
Mục Vũ Phi cũng uống nhiều quá, nhân thể hôn lên mặt của Thượng Duyên một chút: "Ha ha, vẫn là tiểu Duyên Duyên của chúng ta đối với tớ tốt nhất mà! Cậu không cần phảỉ phản ứng với anh ấy đâu. Tớ đã quên mất là anh ấy không ăn da heo rồi. Anh kiêng ăn cực kỳ!"
"Uống ít đi một chút." Vũ Thiên cau mày đưa cho Mục Vũ Phi ly nước trái cây. Bộ dạng của hai người kia thân mật khăng khít như vậy, không hiểu sao lại làm cho Vũ Thiên cảm thấy có chút chói mắt rồi.
"Hả? Từ bao giờ mà cậu lại hiểu biết về anh ấy như vậy thế?" Thượng Duyên chóng mặt hỏi.
"Những cô gái nào mà thích cậu ấy, thì đều biết đến chuyện của cậu ấy thôi!" Lương Ngọc Phi ngây ngô cười, một giây sau liền gục ở một bên bắt đầu khò khè.
"Duyên Duyên, tửu lượng của Lương Ngọc Phi không được rồi! Có phải là một người đàn ông không vậy?" Mục Vũ Phi nói như chế nhạo: "Xem ra tớ thấy rất lo lắng cho tiền đồ của cậu và anh ta rồi! Vẫn là đi theo tớ đi – tớ so với anh ta còn đẹp trai hơn nhiều… "
"Cậu thôi đi! Thời điểm lúc trước, khi cậu lôi kéo tớ vào Hội học sinh, cậu cũng đã nói như vậy! Cậu đúng là một kẻ lưu manh!"
"Người mà không lưu manh thật uổng thời thiếu niên thôi … lại nói tớ quả thật là đẹp trai mà… Đến ngay cả đại thần của trường học của chúng ta cũng đã phải quỳ gối ở dưới gối của tớ rồi !"
Mục Vũ Phi cực kỳ lên mặt nói ra một câu. Trong thoáng chốc cả phòng ăn đều trở nên yên tĩnh rồi! Thượng Duyên bị lời nói này làm cho cả kinh, tỉnh rượu đến hơn phân nửa. Cả Phương Gián cũng mở to hai mắt nhìn Vũ Thiên.
Bộ mặt đầy biểu cảm của Vũ Thiên nhìn quét mọi người xung quanh, xem ra Mục Vũ Phi chính là đã quên mất, đây là nơi ở gần trường học. Người đến ăn đồ nướng ở nơi này cũng có rất nhiều học sinh trong trường học. Lười phải làm nhiều chuyện biện giải, Vũ Thiên đứng lên nhìn nhìn đồng hồ, vẻ đầy mê hoặc lẳng lơ yêu nghiệt, hướng về phía Mục Vũ Phi cười cười nói: "Phi Phi, quá muộn rồi, về nhà đi thôi."
"A, đúng rồi, đúng rồi, đi về nhà…" Mục Vũ Phi bị mê man đến không sao phân biệt được đúng sai ở đâu nữa (*),miệng cũng hò reo theo, rồi sau đó tiến lên ôm lấy cánh tay của Vũ Thiên.
(*) Nguyên văn: bị mê đến năm mê ba man. Mình edit thoát ý cho phù hợp với văn phong thuần Việt
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.