Xuân Nguyệt nở nụ cười, cô là loại nữ sinh thế nào chứ? Từ khi Xuân Nguyệt cô mười lăm tuổi, cái từ nữ sinh này liền đã cách biệt đối với cô rồi. Cẩm Phàm thấy Xuân Nguyệt nở nụ cười, trán không khỏi nổi gân xanh nổi lên, phẫn nộ quát lớn: "Nếu như cậu chính là một người tham tài như vậy, vậy không bằng cậu hãy để cho tôi bao dưỡng cậu đi, tôi cũng là người có tiền đây!"
Giọng nói của Cẩm Phàm rất lớn, khiến cho mọi người ở xung quanh đó nghe rất rõ ràng. Lập tức dẫn tới các bậc gia trưởng tới trường để đón học sinh phải nổi sóng to gió lớn, từng người từng người đều dùng ánh mắt nhìn về phía hai học sinh, một nam một nữ, vẫn còn đang mặc áo đồng phục học sinh kia vẻ đầy khiếp sợ! Cẩm Phàm còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng mà Âu Văn Phú lại đột nhiên xuất hiện, vung một quyền đánh cho cậu ta ngã xuống đất!
Xuân Nguyệt thấy Âu Văn Phú mặt đen lại, còn đang định hung hăng đi tới nữa, vội vã lôi kéo cánh tay của anh lại. Cô sợ anh nhất thời bị kích động liền gây thành huyết án.
Cẩm Phàm lau vết máu ở khóe miệng hung tợn nhìn chằm chằm vào Âu Văn Phú, miệng còn khó chịu kêu gào bày tỏ vẻ không phục, nói: "So tiền bạc thì chúng ta liền thử so một chút để nhìn xem! Đừng tưởng rằng khắp thiên hạ chỉ có một mình anh là kẻ có tiền đâu! Cô ta bất quá cũng chỉ là đồ tham phú quý mà thôi! Tôi đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/2437168/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.