Chương trước
Chương sau
Âu Văn Phú không thể lừa gạt chính mình. Anh đối với Xuân Nguyệt thực sự vẫn có một chút cảm giác, nhưng mà loại cảm tình này lại không được phép xảy ra. Bất kể là anh hay là người nhà của anh, cũng đều sẽ không cho phép phát sinh. Cho nên điều duy nhất Âu Văn Phú có thể làm chính là bóp chết phần tình cảm này khi nó vẫn còn ở trong giai đoạn manh nha. Giống như là Xuân Nguyệt đã nói vậy, anh rời đi, đối với cô, đối với chính anh, đều rất tốt. Nhưng mà Âu Văn Phú cho là mình có thể tiêu sái rời đi, nhưng trong tâm của anh thì lúc nào cũng giống như đang nhắc nhở anh rằng, bên trong trái tim của anh có hình bóng của một cô gái trẻ đã sớm đóng quân, khiến cho anh ngày ngày đêm đêm khó có thể yên giấc. Điều duy nhất Âu Văn Phú không thể lừa gạt được mình chính là, anh rất nhớ Xuân Nguyệt. Anh nhớ đến sự chăm sóc ân cần của cô, nhớ đến sự dịu dàng ấm áp như nước của cô. Loại tình cảm nhớ nhung này đã thời thời khắc khắc giày vò lấy anh, làm cho cuộc sống hàng ngày của anh khó chịu lẫn bất an, tính khí của anh cũng ngày càng trở nên táo bạo.

Mấy người bọn Hứa Liêm đều là những người tinh ý, làm sao không biết bởi vì sao mà thái độ của Âu Văn Phú lại chuyển biến như vậy. Thế nhưng mà, bọn họ lại không thể nói lên những lời an ủi. Dù sao chuyện này đều là do Âu Văn Phú đã lựa chọn, vì vậy bọn họ đều chỉ có thể ủng hộ. Đặc biệt chỉ có Vũ Thiên thì ở riêng một phía. Anh cầm một bình rượu Laffey 8 năm đi tới văn phòng của Âu Văn Phú. Thân phận của anh cho dù là ở chỗ của Âu Văn Phú hay ở chỗ cơ quan nào cũng có thể thông suốt. Điều này làm cho Âu Văn Phú thấy thật nhàm chán.



Vũ Thiên nhìn Âu Văn Phú đang liều mạng nghĩ muốn quá chén như vậy, khẽ cười nói: "Cậu có biết không, uống rượu cũng không thể giải quyết được vấn đề đâu."

Âu Văn Phú buồn bực khổ sở, bừa kéo vò tung mái tóc ngắn của chính mình, cười khổ mà nói: "Tôi đây có thể biết làm sao được đây? Cho tới bây giờ tôi vậy mà vẫn không hề phát hiện ra, tôi có ngày cũng sẽ bị rơi vào nông nỗi này, sẽ nhớ nhung một người đến tận đến cốt tủy như vậy, nhớ đến đau lòng."

"Không phải tôi đã từng nói với cậu rồi hay sao, năm đó tôi không cam lòng bản thân mình thế nhưng lại trắng đêm tưởng nhớ đến Phi Phi. Tôi không cam lòng bản thân, thế nhưng lại không có cách nào nắm hiện trạng trong tay mình, tôi cũng vậy từng nghĩ sẽ buông tha cho đoạn tình cảm đó. Nhưng mà sau này tôi mới phát hiện ra, kỳ thực mọi chuyện chính là đơn giản như vậy." Vũ Thiên chậm rãi nói.

Âu Văn Phú lắc lắc đầu, chua sót nói: "Nhưng mà Xuân Nguyệt và Mục Vũ Phi lại khác nhau rất nhiều, cho dù là ở bất cứ một phương diện nào."



Vũ Thiên rũ mắt xuống, nói vẻ ý vị thâm trường: "Có chỗ nào không giống kia chứ? Không phải họ đều là phụ nữ hay sao?"

Dứt lời, Vũ Thiên đứng dậy vỗ vỗ vào bả vai của Âu Văn Phú, thở dài một tiếng, còn nói: "Khó gặp nhất chính là loại người có bộ dáng như cậu đó. Hãy để cho bản thân mình được vui vẻ một chút đi! Bằng không chúng tôi cũng sẽ cảm thấy không thể vui vẻ được."

Sau khi Vũ Thiên rời đi, Âu Văn Phú tự rót rượu, tự uống thật lâu. Anh bỗng nhiên bừng hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Vũ Thiên. Xuân Nguyệt và Mục Vũ Phi kỳ thực là rất giống nhau. Cả hai người đàn bà kia đều là người có thể đóng quân trong lòng anh và trong lòng huynh đệ của anh. Đã nghĩ muốn không thể ra như thế, vậy thì tại sao anh muốn buông tay đây? Nếu Xuân Nguyệt thật sự là người đàn bà được chú định trong số mệnh của anh, vậy thì cho dù là phải xuống Địa ngục, anh cũng sẽ đi cùng với cô ở dưới âm phủ!

Sau khi Âu Văn Phú đi rồi thì Xuân Nguyệt cũng không có biểu hiện ra quá nhiều thương cảm. Thế nhưng mà chỉ có mình cô tự biết, sau khi Âu Văn Phú đi rồi, trái tim của cô tiếc nuối đau đớn một thời gian. Trước kia Xuân Nguyệt vẫn thường cho là ngoại trừ ba ba của mình ra,thì bất luận kẻ nào cũng không thể khiến cho lòng của cô bị gợn sóng. Nhưng mà khi Âu Văn Phú không nói không rằng bỏ đi như vậy rồi, Xuân Nguyệt mới ý thức được rằng, thì ra chỉ ở chung trong một thời gian ngắn ngủn như vậy thôi, bóng dáng của Âu Văn Phú đã khắc sâu chặt chẽ ở trong lòng của cô rồi. Nhưng đồng thời cô cũng biết sự nghiệp của mình vẫn còn chưa xong! Cô cũng có sự kiên trì của cô, cho nên tuy rằng Xuân Nguyệt đã trải qua vài ngày thất hồn lạc phách, sau đó cô liền hạ quyết tâm muốn thoát khỏi bóng dáng của Âu Văn Phú. Cô tiếp nhận lời mời của Cẩm Phàm, cùng các bạn học trong lớp đi đến hồ bơi để giải sầu.

"Gần đây tâm tình của cậu có vẻ không được tốt lắm nhỉ?" Cẩm Phàm cầm đồ uống ngồi vào bên cạnh Xuân Nguyệt, thấy cô nhíu chặt chân mày lại, cậu ta không khỏi cảm thấy buồn bã một hồi, liền hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.