Âu Văn Phú thực hối hận đã giao bản thân mình cho nhóm bạn vô lương hại người kia, vạch trần khuyết điểm của anh, hú hét tiếp nhận một cách lưu loát triệt để! Nhưng mà Âu Văn Phú cũng hiểu rất rõ, nếu lúc này anh không chịu nói thẳng thắn ra, sợ là sẽ vĩnh viễn không được sống một ngày lành rồi. Cho nên Âu Văn Phú chỉ có thể giữ lại một ít, nói ra một ít, lựa chọn kiểu chết dễ dàng nhất trong số các kiểu chết.
Âu Văn Phú nói, lần đó sau khi uống rượu xong, anh đã hảo tâm mang cô bé con Xuân Nguyệt kia về khách sạn. Kết quả Xuân Nguyệt lại vong ân phụ nghĩa, bằng mọi cách đã giày vò đối với tâm hồn của anh thế nào. Thân là một người đàn ông, anh làm sao có thể nhẫn nhịn được ? Cho nên anh mới không thể nhẫn nhịn, từ đó mới tạo ra trường hợp như vậy cho ngày hôm nay.
Viên Kỳ Chí nhấp ngụm rượu, chậc chậc thở dài: "Tôi lại còn tưởng rằng cậu có thể nhân đạo hủy diệt cô ấy ngay tại chỗ ấy chứ, bất quá không nghĩ tới cậu vậy mà lại là người nhân từ nương tay như vậy. Cậu cần phải kiềm chế lại bản thân một chút, đừng nên để cho bản thân mình bị chìm đắm vào trong đó."
Âu Văn Phú rên lên một tiếng, vẻ mặt làm một cái biểu cảm "Làm sao có thể!"
Vũ Thiên dùng ngón tay gõ gõ lên miệng chiếc chén, cố nén cười nói: "Nói không cần nói quá sớm, cũng không nên nói quá vẹn toàn."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/2437137/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.