Vũ Thiên lẳng lặng yên tĩnh nằm ở trên giường bệnh. Cả người anh cắm đầy ống dẫn, trên gương mặt tái nhợt, trắng bệnh như tuyết mang mặt nạ chụp dưỡng khí. Tuy rằng hô hấp của anh đã ổn định có nhưng hơi thở có chút mỏng manh. Trên máy giám sát nhịp tim của anh hiển hiện rõ cho thấy, nhịp tim đập của anh hơi có chút chậm, nhưng mà vẫn ương ngạnh nhúc nhích như cũ, tựa như đang giãy giụa, vật lộn đọ sức với tử thần vậy. Mục Vũ Phi vươn ngón tay ra day nhẹ, chạm nhẹ vào ngón tay của Vũ Thiên. Những ngón tay thon dài hữu lực của anh đã hoàn toàn không còn theo bản năng, trở lại liền nắm giữ lấy tay cô giống như trước kia nữa. Mà, lúc này chúng chính là lẳng lặng nằm yên để mặc cho Mục Vũ Phi vỗ về chơi đùa. Mục Vũ Phi lật lại bàn tay của Vũ Thiên lên, dùng đầu ngón tay của mình men theo những đường vân tay của anh. Đường vân tay trên lòng bàn tay của Vũ Thiên rất rõ ràng. Đường vân sự nghiệp lẫn đường vân tình yêu, đường số mệnh đều chỉ là một đường thẳng thật dài, phảng phất như là kéo dài mãi không thôi, tới chỗ các đường vân tay giao nhau, rồi vượt ra ngoài vậy.
"Anh xem này, đây là đường số mệnh của anh nhé! Đường số mệnh của anh so với em thực sự dài hơn rất nhiều đấy. Trước kia em còn nói, khi nào già đi, chúng ta sẽ giống như những người già bình thường khác, cụ bà dắt díu tay cụ ông cùng nhau đi khắp nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/2437096/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.