"Ai dà, thời điểm cô không có ở đây, chúng tôi liều mạng nhớ đến cô, còn bây giờ, cô đang ở đây chúng tôi lại liều mạng chán ghét cô." Doãn Tiểu Nhu vỗ ngực liên tục, nói.
Mục Vũ Phi gật đầu, "Tôi cũng có cảm giác như thế đối với mấy đứa nhỏ trong nhà, nhưng mà coi như là có cảm giác này, tôi vẫn là phải thuận theo bọn chúng."
"A, hóa ra cô đến đây với chúng tôi là do nguyên nhân bi thảm như thế đấy!" Doãn Tiểu Nhu buồn bực nói.
"Được rồi, bi thương cảm thu cái gì!" Mục Vũ Phi phất phất tay ngắt lời của Doãn Tiểu Nhu, "Hôm nay tôi tới nơi này ý tứ không phải là trò tiêu khiển của mọi người đâu!"
"Có người bạn nào như cô thế này sao? Sau khi mua vui cho chúng tôi, lại nói với chúng tôi rằng chúng tôi không đến đây để giải trí? Điều này không phải là giống đánh cho chúng tôi một cái tát, rồi sau nói cho chúng tôi rằng đừng có làm quấy đảo nữa sao?" Âu Văn Phú buồn khổ lắc đầu liên tục, nói.
"Có đạo lý đấy chứ. . . Bất quá hôm nay tôi tới nơi này là muốn hỏi mọi người một chút, xem Văn Điềm có hành động gì hay không?"
Doãn Tiểu Nhu chống cằm nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Không có, cô cũng quá hiều thủ đoạn của chồng cô rồi còn gì. Ngay cả khi có lão Thất của nhà họ Vũ làm chỗ dựa, thì nhà họ Văn kia cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Nghe nói sau khi cô vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/2437080/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.