Chương trước
Chương sau
"Cháu tin tưởng ở phẩm chất và cá tính con trai cháu! Nếu như thằng bé có đánh nhau thì nhất định phải có nguyên nhân của nó." Mục Vũ Phi nói vẻ cực kỳ khẳng định. Bởi vì năm đó thời điểm Vũ Ngôn lên tiểu học, rõ ràng đánh nhau rất lợi hại nhưng sinh hoạt hàng ngày vẫn rất khiêm nhường. Rõ ràng Vũ Ngôn không phải là một người thích kiêu căng, khoe khoang như vậy.

Mục Vũ Phi vỗ tay phát ra tiếng, một cô gái trẻ còn nhỏ lập tức ra hiện ở trước mặt bọn họ. Gương mặt của cô gái vẫn non nớt, giống như mới chỉ có 17, 18 tuổi, nhưng biểu cảm trên mặt lại rất lãnh khốc, khiến cho cô gái càng lộ rõ sự thành thục hơn.

"Tinh à, gần đây Vũ Ngôn sẽ đi cùng theo ta, từ giờ đến trước khi vào khai giảng năm học, cô sẽ không cần phải đi theo Vũ Ngôn nữa."

Sau khi Mục Vũ Phi dặn dò xong rồi, cô gái trẻ có tên là Tinh kia liền gật gật đầu, sau đó liền đi nhanh rời đi.

Ông ngoại Vũ Ngôn mặc dù gia cảnh xuất thân chỉ là một người nghèo, nhưng mà cũng biết được một ít những chuyện của đại gia tộc. Ông cụ biết đây là người bảo vệ bí mật của Vũ Ngôn, thân thủ cực kì xuất chúng.

Mục Vũ Phi cười nói: "Bác không cần phải lo lắng đâu ạ! Cô gái nhỏ này là người trước kia cháu đã sớm lựa chọn để bảo vệ cho Vũ Ngôn rồi. Có cô gái nhỏ ấy ở đây, Vũ Ngôn liền sẽ không bị gặp phải chuyện không may."

Ông ngoại Vũ Ngôn hai tay nắm lại với nhau, cuối cùng cũng nở nụ cười. Xem ra Mục Vũ Phi coi Vũ Ngôn cũng giống như là con của mình, tận tâm tận lực vì đứa nhỏ rồi. Dù sao Vũ Ngôn vẫn còn nhỏ như vậy mà cũng đã có người bảo vệ bí mật riêng thuộc về mình như vậy, có thể thấy được, người trong nhà có bao nhiêu để tâm đối với cậu bé, cho dù là năm đó con rể của mình cũng chưa từng có loại này đãi ngộ giống như vậy.

Giao đứa nhỏ cho Mục Vũ Phi, như vậy ông cũng có thể an tâm được rồi.

☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆

Người một nhà của Vũ Thiên đi tới chỗ nào cũng đều là tỏa sáng vạn trượng. Cả một nhóm người đi toàn là những soái ca nhìn phi thường đẹp mắt, ngược lại bản thân Mục Vũ Phi lại bị sự nổi bật của nhóm người bọn họ lấn át đi. Có đến vài lần bị người ta ngộ nhận là là bảo mẫu của bọn nhỏ.

"Chuyện này có bao nhiêu bi ai kia chứ! Thiết nghĩ em cũng là một người có dung mạo kinh người, có biết bao đàn ông theo đuổi phải xua như xua vịt vậy, nhưng mà bây giờ đứng ở bên cạnh anh, giá trị con người liền rơi xuống một cấp bậc trở thành bảo mẫu rồi!" Mục Vũ Phi không nén nhịn được mà nói lảm nhảm đối với Vũ Thiên.

Vừa nói vẻ đầy oán giận, Mục Vũ Phi còn càng không ngừng xoa kem chống nắng cho từng đứa trẻ một. Xoa kem chống nắng cho lũ trẻ xong xuôi rồi, Mục Vũ Phi lại chuyển sang xoa kem chống nắng cho Vũ Thiên. Lực chú ý của bọn nhỏ đều ở trên người của các mỹ nữ đang mặc đồ bơi trên bờ cát. Mục Vũ Phi bởi vì muốn che lấp vết sẹo trên bụng, cho nên đã mặc một chiếc áo tắm liền mảnh, ngay từ đầu thì đã không thể hấp dẫn ánh mắt của bọn nhỏ.

Mục Vũ Phi khó thở đạp một cước vào Vũ Thiên đang nằm ở trên ghế dựa, nhàn nhã uống nước trái cây, giương nanh múa vuốt bổ nhào vào trên người anh oán hận mắng: "Đều tại anh hết! Em bây giờ cũng không thể mặc bikini được nữa rồi !"

Vũ Thiên nở nụ cười thảnh thơi thảnh thơi. Mục Vũ Phi không thể mặc được bikini chính là chuyện tốt! Dù sao anh không mong muốn ánh mắt của những người đàn ông khác cứ luôn luôn dính vào ở trên người vợ anh. Như bây giờ thật sự rất tốt, anh thật an tâm. Vũ Thiên ngồi dậy lưu loát cởi bỏ áo T-shirt, lộ ra bộ ngực cứng rắn, mang theo kính đeo mắt liền mang theo bọn nhỏ đi bơi lội. Trước khi đi anh còn vuốt xương quai xanh của bản thân vẻ rất khêu gợi, hỏi Mục Vũ Phi có muốn đi chung hay không. Mục Vũ Phi ôm cái mũi nén nhịn xúc động không cho máu mũi của mình chảy xuống, cầm kem chống nắng nện vào trên người Vũ Thiên mắng một tiếng: "Cút!"

Đúng là người xấu tính! Thuần túy chính là sắc dụ hơn nữa còn coi thường cô không thể bơi lội! Mục Vũ Phi gục ở trên ghế dựa tức giận vặn xoắn chiếc khăn tắm, răng bạc nghiến lại đến sắp nát mất rồi.

Vũ Ngôn cùng với nhóm bảo bối cùng ôm phao bơi lội dập dềnh ở trong biển. Vũ Thiên thì ở bên cạnh bọn trẻ, chịu trách nhiệm bảo hộ chu toàn cho lũ trẻ. Không thể không nói, có quá nhiều người mùa đông đến du lịch ở Hải Nam rồi. Người người chen lách nhau, quả thực là không có để lại một chút không gian nào. Còn có mấy mỹ nữ có dáng người nóng bỏng không ngừng đánh vào trên người Vũ Thiên, đẩy nhóm bảo bối ở bên cạnh đi ra ngoài rất xa.

Nhìn Mục Vũ Phi đang nằm trên ghế tựa cười khúc khích với mình, Vu Thiên cảm thấy đau đầu. Giờ phút này anh lại cảm thấy tâm tình phiền chán, liền khôi phục lại bản tính đại thiếu gia của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.