Vũ Thiên lườm Mục Vũ Lam một cái, đẩy tay của Mục Vũ Lam ra liền đi vào trong nhà.
Vừa vào đến cửa nhà, hai người đã liền nhìn thấy ông cụ Mục đang ngồi ở trên ghế bành. Mục Vũ Phi lo sợ lên tiếng gọi "Ông nội". Thế nhưng mà phản ứng của ông cụ Mục lại xảy ra ngoài dự liệu của cô. Ông cụ Mục vẫn nhắm mắt lại như cũ, tựa như là không hề nghe được tiếng chào hỏi của Mục Vũ Phi vậy. Chỉ có điều, từ trong khóe mắt của ông cụ có một giọt nước mắt chảy xuống.
Ông cụ Mục dường như có ý muốn trừng phạt Mục Vũ Phi, nhưng mà cũng không biết vì sao, từ lúc ông cụ nghe thấy tiếng chào nghe đầy sự tủi thân của cô cháu gái của mình, trong lòng ông đột nhiên tràn đầy sự chua xót.
Mục Vũ Phi đi đến bên người ông cụ Mục, đưa tay vòng lấy cổ của ông nội, vùi mặt ở trên bờ vai của ông, nhẹ giọng chào ông: "Ông ơi, cháu đã trở về."
Ông cụ Mục đưa tay vuốt vuốt lên mái tóc của cháu gái, rồi sau đó lại nhẹ nhàng khẽ vỗ vỗ lên gương mặt của Mục Vũ Phi, thở dài một tiếng, nói: "Ông đã nghĩ rằng, cháu không thể nào sẽ tha thứ cho chúng ta."
Mục Vũ Phi không sao nén nhịn được nước mắt, nói đầy vẻ áy náy: "Thực xin lỗi, ông nội, là cháu đã sai lầm rồi."
Không muốn gọi mẹ Mục ra, ông cụ Mục cười chua xót, nói: "Cháu gái ngốc của ông, cháu đã phải chịu khổ rồi!"
Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/2437025/chuong-203-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.