Bối Bối lộ cái đầu ra, tức giận nói với Vũ Thiên: "Ba ba, có lão yêu quái!"
Rồi sau đó cu cậu liền nhanh chóng rụt cái đầu trở lại trong chăn. Mục Vũ Phi xù lông rồi ! Dám nói cô là lão yêu quái! Cái đồ ranh con kia, xem ra là nhân sinh quan đã bị sai lệch rồi! Mục Vũ Phi dùng sức muốn kéo tuột chăn mền của ba cha con Vũ Thiên ra. Nhưng mà hai đấm khó có thể địch lại được sáu tay, một mình Mục Vũ Phi chiến đấu với ba cha con cùng một giuộc kia thì vẫn có chút thế đơn lực bạc rồi.
Một nhà bốn người huyên huyên náo náo rời giường đi đến nhà ăn để ăn điểm tâm, Ông cụ Vũ cười hề hề nhìn bộ dạng uể oải của ba cha con Vũ Thiên, nói đầy trêu ghẹo: "Trước kia ba cha con vẫn ngóng trông ngày mẹ trở về lắm kia mà! Bây giờ nhìn ý tứ này của ba cha con hình như là bị gây khó dễ cực kỳ có phải không hả?"
Bảo Bảo lặng lẽ nhìn Mục Vũ Phi liếc mắt một cái, phát hiện mẹ đang ở đó xới cơm, liền tức giận vung nắm tay lên , nhỏ giọng nói: "Chờ chúng cháu trưởng thành, mẹ cũng sẽ không dám ức hiếp chúng cháu nữa!"
Mục Vũ Phi bưng đồ ăn để lên trên bàn ăn, đột nhiên nắm chặt lấy mặt Bảo Bảo, nói vẻ âm trầm: "Ta là mẹ sinh ra con, cho dù con trưởng thành, cho dù người mẹ này có đến tám mươi tuổi rồi, con cũng vẫn là con ta, cũng vẫn phải chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/2437023/chuong-202-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.