Karen lo sợ bất an đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Vũ Thiên mở cửa, không khỏi bị sợ hãi, liền lùi lại sau một bước, run run rẩy rẩy hỏi: "Tôi đến thăm Mục, cô ấy không có việc gì chứ ạ?"
Vũ Thiên nhớ ra cô gái này rồi. Đây là cô gái khi mà Mục Vũ Phi bị rơi xuống nước, cô đã điên cuồng mà gạt rào canh ra rống gọi tên của Mục Vũ Phi. Vũ Thiên cười cười vẻ thân thiện, nói: "Xin nhờ cô chăm sóc cho Phi Phi."
Karen thấy cả người Vũ Thiên vẫn còn đang nhỏ nước, nhưng anh vẫn cứ thế xoay người rời đi, bóng lưng nặng trĩu vẻ thê lương và cô đơn, Không hiểu sao Karen bỗng thấy trong lòng tê rần. Xem ra giữa người đàn ông này và Mục Vũ Phi nhất định là phải có mối quan hệ gì đó, hơn nữa còn ràng buộc rất sâu. Karen thở dài một hơi rồi đi đến gần phòng ngủ, nghe thấy ở trong phòng tắm có tiếng nước chảy, cô vội vàng bước nhanh tới.
Mục Vũ Phi nghe được tiếng bước chân đi đến, ngẩng đầu lên nhìn Karen, vẻ thất hồn lạc phách. Nước mắt cứ từng giọt từng giọt liên tục chảy xuống.
Karen đau lòng ôm lấy Mục Vũ Phi, không ngừng lau chùi những giọt nước mắt cho cô. Đợi đến khi Mục Vũ Phi rốt cục đã bình tĩnh lại, Karen mới giúp cô cởi bộ quần áo ướt đẫm ra, đỡ Mục Vũ Phi ngồi ở trong bồn tắm.
Mục Vũ Phi vuốt ve vết sẹo khó coi trên bụng của mình, nở nụ cười tự giễu, "Karen cô có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/2436980/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.