Karen kéo kéo tay áo của Mục Vũ Phi, ý bảo cô nhìn xem sắc mặt của Monica đã tối thui lại rồi. Mục Vũ Phi bĩu môi tỏ vẻ không có gì quan trọng. Mục Vũ Phi cô cũng không phải mẹ của Monica, vì sao lại cứ phải nuông chiều Monica kia chứ? Hơn nữa quan hệ giữa cô và Dany lại không có gì, cho dù Monica có ăn hơi dấm, thì cũng không nên ăn vào trên đầu cô mới phải .
Mục Vũ Phi dắt theo Lôi đi đến một quán nhỏ đang buôn bán ở bên đường, tùy tay chọn lấy một chiếc mặt nạ vương tử đeo lên trên mặt mình. Lôi cười hì hì cũng cầm lên một cái mặt nạ màu trắng nhưng có đôi môi tô màu son đỏ, học theo Mục Vũ Phi đeo lên trên mặt mình. Nhìn hai người bọn họ cười với nhau làm một đoàn, biểu tình của Dany cũng trở nên mềm mại ôn hòa hơn.
Một đám người đi tới trên cầu đá, Mục Vũ Phi giao Lôi lại cho Dany, rồi sau đó liền dựa vào cầu đá bắt đầu nhìn bóng đêm phồn hoa. Ôm đứa nhỏ cũng là một chuyện thật vất vả, công việc đó thật khảo nghiệm sức lực của cánh tay. Hai năm qua Mục Vũ Phi đã quá quen với cuộc sống bình thản hàng ngày, thân thể ngày càng trở nên lười nhác rồi.
Karen đi đến bên người Mục Vũ Phi, nhẹ giọng nói: "Mục, trải qua một thời gian nữa thì tôi phải trở về nước Pháp để thăm mẹ của tôi rồi. Chỉ còn lại một mình chị ở nơi này thôi, chị cần phải chú ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/2436978/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.