Khang Từ không sao nén nhịn được mà để nước mắt chảy xuống, cầu khẩn Vũ Thiên có thể buông tha cô ta một mạng. Từ nay về sau cô ta nhất định sẽ sống đàng hoàng tử tế không bao giờ còn dám gây sự với Mục Vũ Phi nữa.
Vũ Thiên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đứng dậy đi tới bên cửa. Giọng nói của anh rất lạnh lẽo, lạnh đến mức tựa như có thể làm cho trái tim của Khang Từ đông cứng lại: "Nếu cô biết điều này sớm sẽ như vậy, lúc trước tại sao cô lại làm như thế? Đứa con của tôi đã không còn nữa rồi."
Anh xoay người đi ra khỏi cửa, không hề để ý tới Khang Từ đang kêu khóc ở trong phòng. Vũ Thiên anh quả quyết lạnh lùng tuyệt tình như thế, Khang Từ yếu ớt ôm lấy hai cánh tay của mình khóc hu hu. Khang Từ có cảm giác thân thể của mình càng ngày càng lạnh, thần trí cũng càng ngày càng xa cách mình. Đến lúc này thì Khang Từ đã thật sự hối hận rồi. Nếu biết được sự tình sẽ biến thành như vậy, cô ta thà rằng nhẫn nhịn xuống sự tức giận, cái miệng bớt ác độc đi, thì cũng sẽ không làm cho bản thân mình bị lâm vào tuyệt cảnh này. Nhưng mà đến bây giờ, cô ta có thể có cơ hội này nữa được sao?
Khang Từ cười thê thảm dựa vào vách tường, rốt cục tiếng cười cũng dần dần mỏng manh, hô hấp cũng dần dần dừng lại. . .
Hiệu quả cách âm của phòng bệnh rất tốt, mọi người ở bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/2436971/chuong-187-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.