Nguyễn Ca líu lưỡi, bội phục sự bình tĩnh của Nhạc Nhất Nhạc, giải thích: "Cô nói như vậy, Tưởng Tiểu Trường nghe thấy sẽ rất đau lòng, dù sao người ta không thể xem cô thành người bạn đơn giản như vậy được."
Nhạc Nhất Nhạc nhún vai, cũng không cảm thấy trong lời nói của Nguyễn Ca có ý khác, thở dài trả lời: "Đúng vậy, dù sao chúng tôi trời sinh đã là kẻ địch."
"..." Nguyễn Ca nghe Nhạc Nhất Nhạc nói xong, thật sự không biết mình nên cười hay có phản ứng gì khác.
Nhạc Nhất Nhạc hình như không biết gì về Tưởng Tiểu Trường. Nhưng Tưởng Tiểu Trường đăng trực tiếp ở trong vòng bạn bè như vậy, cô ấy làm sao có thể không biết được?
Nhạc Nhất Nhạc đã rửa mặt xong, rót cho mình chén nước và không nghe được Nguyễn Ca nói nữa, liếc nhìn lên người cô: "Sao vậy?"
"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy... Ừ, cô cũng xem như là mối tình đầu." Bộ dạng Nguyễn Ca nghiêm túc làm người ta rất muốn cười ra tiếng.
Nhạc Nhất Nhạc vẫn không hiểu Nguyễn Ca, coi như không nghe được gì, chỉ mỉm cười: "Cho nên, các người muốn ăn cơm cùng tôi không?"
"Tốt." Nguyễn Ca rất sảng khoái đồng ý, hoàn toàn không có ý thức đến đề tài đã chạy xa rồi.
Nhạc Nhất Nhạc lại lịch sự nhìn về phía Dư Thiếu Lâm: "Anh Dư, còn anh thì sao?
Sau khi Dư Thiếu Lâm đi vào thì không nói chuyện nhiều, lúc này vừa nghe Nhạc Nhất Nhạc hỏi như thế, lập tức lịch sự đáp lại: "Tôi giống Tiểu Ca."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-hop-dong/3154528/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.