Lý Nhược Hàm dường như phát giác được chuyện gì, đột nhiên nổi cáu: “Lương Dần! Anh làm gì gia đình chúng tôi rồi?!”
Lý Nhược Hàm lảo đảo muốn tù sàn nhà đứng dậy, nhưng không thành công, đứng lên nhưng vì bụng to lại ngã xuống
“Kích động đến thế?” Lương Dần cuối người ngồi xuống trước mặt Lý Nhược Hàm: “không phải cô nói, chỉ có tôi và một mình cô sao? Luôn xem tôi là người thân nhất, bây giờ lại phân biệt rõ ràng như thế?”
“Đồ đê tiện, vô liêm sĩ! Bố tôi tốt vói anh như thế, ông đã gã hai đứa con gái cho anh, sao lại đối xử với ông như thế!” mấy ngón tay của Lý Nhược Hàm chóng dưới mặt sàn nắm chặt, phát ra từng đoạn âm thanh ma sát rất khó nghe.
Lương dần không hề vì lời nói của Lý Nhược Hàm mà thay đổi cảm xúc: “tốt với tôi? Trong mắt ông ta, tôi e rằng không bằng con chó nhà cô.”
“Anh nói cái gì?”
“Lẻ nào không phải hay sao? Mấy năm nay ông ấy... trước mặt mọi người chỉ mũi mắng chửi tôi, như thế, cô nói ông ta xem tôi nhu người nhà?”
“Hưa...hưa, nửa năm nay ông đã từ tù giao lại công ty cho anh, điểm này không phủ nhận được đúng chứ,sau khi biết tôi mang thai, càng đem quyền quản lý giao lại cho anh, bây giờ anh nói ông ấy xem anh không bằng một con chó. Tại sao không thể nhớ được cái tốt của người khác.”
“Cô tưởng bố cô thương cô đến vậy? Tưởng rằng ông ấy tình nguyện đem công ty giao lại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-hop-dong/3154492/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.