Vạn Tố Y cầm lấy bát canh, lắc đầu: “không sao.”
Cô không để bụng chuyện giục cô, hơn nữa canh ngụi rồi cũng không ngon.
“Là tiên sinh.....”
Người giúp việc uos úp mở mở nhìn Vạn Tố Y, dường như rất uất ức đi gọi Vạn Tố Y.
Nghe đến là Mạnh Kiều Dịch, Vạn Tố Y lại tò mò: “tiên sinh?, ngài ấy làm sao?”
“Hôm nay có thể tiên sinh sẽ về trễ một giờ đồng hồ, nên đã gọi điện thoại về dặn dò, nói là bảo chúng tôi trong một tiếng đồng hồ phải gọi cô uống canh. Nếu quá giwof thì buổi tối sẽ không ngủ được.” Người giúp việc giải thích, lo lắng Vạn Tố Y nghe không hiểu, lại tiếp tục nói tiếp: “trong canh có thuốc an thần, nếu uống trễ quá thì buổi tối sẽ mất ngủ
Vạn Tố Y bê tô canh, trong lòng ấm áp vô cùng, nụ cười trên khóe môi bất giác thêm đậm.
Mạnh Kiều Dịch thật sự rất chu đáo, cho dù anh có bận, cũng không quên những chuyện lặt vặt này, chỉ cần là chuyện nhỏ đến đâu mà liên quan đến Vạn Tố Y thì đối với Mạnh Kiều Dịch cũng không phải là chuyện nhỏ.
Vạn Tố Y nghe người giúp việc nhắc nhở, mới phát hiện ra một việc. Trước đây, hình như cô không hề có quan niệm thời gian về việc uống canh. Cô cứ luôn cho rằng trước bữa tối uống một chút là được, bây giwof nghĩ lại mói tháy, canh là do người giúp việc chuẩn bị, nhưng người giúp việc hình như chưa bao giwof mang canh đến cho cô, đều là do Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-hop-dong/3154352/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.