Hắn nghe từ chính miệng Nguyễn Ca nói không tin, nhưng lại cười, hiểu rồi nói với cô ấy:”Sẽ có một ngày, anh sẽ khiến em tin.”
“Tôi sẽ không cho anh cơ hội này, đợi sau khi anh khỏe rồi. Hãy chuyển đi.” Nguyễn Ca cảm thấy giữa cô ấy và hắn không có chút cải thiện nào, bọn họ vẫn không thay đổi.
Chỉ là, nhắc đến chuyện trước đây. Bởi vì có Thừa Thiệu Lâm là người trong cuộc ở đây, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Anh có cách của anh để đợi em.” Đợi, không nhất thiết phải sống cùng nhau, không nhất thiết là tầng trên, tầng dưới.
Nguyễn Ca quay lại nhìn Thừa Thiệu Lâm, đã lâu rồi cô ấy đã không nhìn hắn nghiêm túc như vậy.
Thừa Thiệu Lâm cũng nhìn cô ấy. Luôn cảm thấy Nguyễn Ca có chỗ thay đổi rồi, nhưng ngẫm nghĩ nghiêm túc thì lại không rõ ràng.
Cảm giác của NguyễnCa không cần Thừa Thiệu Lâm ở mức thấp. Nhưng mà, cô luôn cảm thấy đôi mắt của Thừa Thiệu Lâm không giống như trước đây. Hắn đã có tuổi nhưng lại không có nếp nhăn quanh mắt. Hắn có gì đó kì lạ.
Có một nhạc chuông làm gián đoạn hai người tập trung vào nhau và bữa ăn sẽ ra vào lúc này.
Thừa Thiệu Lâm chưa bao giờ ghét phải giao hàng, mà thậm chí còn đứng dậy và mở cửa.
“Xin chào, đồ mang đi của bạn.” Thức ăn được giao đến tay được trao cho tay của Thừa Thiệu Lâm.
Thừa Thiệu Lâm nói một lời cảm ơn, đã không cho nhân viên nhìn vào bên trong và đóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-hop-dong/3154327/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.