Bà Sử nhìn Thẩm Nghi San, nhưng không định để cô ta rời đi như vậy: "Chi phí khác tôi sẽ không tính toán với cô, nhưng áo cưới trên người ngươi thì không thể để lại được. Còn có tiền ăn ở của cha mẹ cô, cô cũng phải tự trả. Bằng không, chúng ta lại gặp nhau trên tòa."
Hai tay Thẩm Nghi San nắm chặt lấy áo cưới của mình, thấy bà Sử quá nhẫn tâm, cô ta trút hết cơn giận lên người bà ta: "Bà dựa vào cái gì mà kiện tôi chứ?"
Cho dù Thẩm Nghi San không trả, bọn họ cũng không có tư cách giơ tay đòi. Những thứ này đều là do bọn họ đưa cho cô ta!
"Trước là đưa, nhưng bây giờ không phải. Cô còn không biết hành động của cô như vậy là gì sao? Tôi cho cô biết, nói khó nghe một chút chính là lừa cưới."
Bàn tay Thẩm Nghi San nắm thật chặt. Bà Sử nói thế nhưng cô ta cũng không buông tay, trong lòng bị lửa giận và uất ức thiêu đốt tới cực điểm, nhưng lại không thể phát tiết ở đây. Bây giờ cô ta dường như bị bọn họ nắm lấy nhược điểm, không thể tùy ý biểu hiện chính mình.
Vạn Nhân Mật và Thẩm Lập nói là bị mời đi ra ngoài, thật ra cũng chẳng qua là ép đi ra ngoài. Về phần Thẩm Nghi San lại càng thảm hơn bọn họ, là bị mời đến phòng thay quần áo cởi đồ. Những đồ trang sức cũng bị lấy hết.
Cuối cùng, Thẩm Nghi San vẫn bị bảo vệ đuổi ra ngoài.
Thẩm Nghi San không có cách nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-hop-dong/3154321/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.