Nguyễn Ca cười nhạt, không quan tâm đến hoa của Dư Thiệu Lâm: “Tôi chẳng cần anh tặng hoa cho tôi.”
Không phải điều Nguyễn Ca thích, cô từ chối cũng là điều bình thường, tại sao phải quan tâm đến mặt mũi của anh ta chứ?
“Nguyễn Ca,em thật sự từ chối anh.” Trong âm thanh của Dư Thiệu Lâm không tự nhiên có chút nũng nịu.
Rất ít khi nghe thấy giọng của Dư Thiệu Lâm như thế này, Nguyễn Ca cũng không biết tâm trạng của mình như thế nào, cuối cùng, khoé miệng nở nụ cười không mấy tự nhiên.
Lúc quen anh tới bây giờ, anh chưa bao giờ dùng giọng nói này nói chuyện với người khác, Nguyễn Ca thích anh một lần, cũng nghe anh dùng giọng điệu này nói một lần, dường như cũng rất đáng.
“Dư Thiệu Lâm, tôi không có cách nào để kết thúc.” Nguyễn Ca cuộn nhẹ cái khăn lụa trên người mình, đem nó đặt ở bên cạnh, nghiêm túc nhìn Dư Thiệu Lâm: “Nếu anh nói bó hoa này là để chúc mừng tôi đã hoàn thành bộ phim, thì tôi sẽ nhận.”
Còn nếu như tặng với ý khác, Nguyễn Ca không thể nhận được.
Dư Thiệu Lâm nếu như thật sự cảm thấy mất mặt, thì anh sẽ thuận theo lời của Nguyễn Ca nói, như thế vừa tốt cho Nguyễn Ca vừa tốt cho anh.
Nhưng con người Dư Thiệu Lâm có nhiều lúc rất cố chấp, anh ta tặng hoa này với mục đích gì thì vẫn giữ nguyên mục đích đó, không chịu cúi đầu chịu thua: “Nhưng thứ anh muốn là em là của anh.”
“Tôi là của bản thân tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-hop-dong/3154273/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.