Vạn Tố Y ngây người ra, hai tay vẫn giơ lên chưa kịp buông xuống: “Mạnh tiên sinh, anh hôm nay có phải....hơi kích động quá không?”
“Lần đó không phải Mạnh phu nhân cũng kích động đấy thôi?” Chóp mũi cao ráo của Mạnh Kiều Dịch cọ nhẹ lên cổ Vạn Tố Y; hơi thở anh rất nhẹ, nhưng rực lên hơi nóng.
Vạn Tố Y dùng hai tay đẩy Mạnh Kiểu Dịch ra, hai con ngươi đen láy liếc một vòng: “ Mạnh tiên sinh thường làm gì cũng có nguyên do cả, thế nguyên do của hành động này là gì đây?”
Chuyện như thế nào? Nguyên nhân là gì?
Lúc này đây, Mạnh Kiều Dịch không còn nghĩ được gì nữa, chỉ có thể trả lời cô: “những lời mà hôm nay Mạnh phu nhân nói, là tin tốt,chúng ta nên ăn mừng một chút.”
“Ăn...ăn mừng một chút sao?” Vạn Tố Y không nói nên lời, có ai dùng cách này để ăn mừng chứ?
Mạnh Kiều Dịch nghe Vạn Tố Y nói vậy, khoé môi cười sâu hơn:“Một chút? Anh e là không đủ đối với Y Y...”
Vừa nói, nụ hôn của anh vừa cố ý khêu gợi trên tóc cô.
Trong ngực Vạn Tố Y có tiếng đập dồn dập, khuôn mặt cô đỏ bừng: “anh thật là... đen tối quá đi.”
“Đây là bẫy gì thế này?”
“Tay lái lụa trường tình!” Vạn Tố Y nép mình vào ngực Mạnh Kiều Dịch mà cười khúc khích.
Nói Mạnh Kiều Dịch là tay lái lụa còn là nói giảm rồi, Mạnh Kiều Dịch phải là thầy dạy lái xe mới đúng.
Mạnh Kiều Dịch ít khi tiếp xúc với ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-hop-dong/3154088/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.