"Bà đừng có nói linh tinh!" Giọng Lý Nhược Hàm tối thiểu phải tăng cao tới quãng tám. Vào thời điểm Tào Lan chật vật như vậy, cô ta hoàn toàn không thấy thông cảm, thậm chí muốn trốn tránh trách nhiệm, điều này khiến cho Lương Dần rất bất mãn.
"Lý Nhược Hàm, em tốt nhất câm miệng lại cho anh! Nếu như mẹ có chuyện gì, anh sẽ không bỏ qua cho em đâu!" Lương Dần chỉ vào Lý Nhược Hàm, nghiêm khắc nói.
Ở trong thế giới của Lương Dần, Tào Lan và Kha Kha là quan trọng nhất, không ai có thể tổn thương tới bọn họ!
"Dì nhỏ là người xấu! Dì nhỏ là người xấu!" Kha Kha xông tới đánh vào chân của Lý Nhược Hàm. Tuy cô bé còn nhỏ nhưng trên mặt đầy căm hận: "Dì nhỏ ép mẹ nhỏ phải đi, còn làm cho bà nội bị thương, dì nhỏ là người xấu, dì nhỏ là quả trứng thối!"
"..."
Tất cả mọi người trong phòng khách đều sững người. Kha Kha xuất hiện cùng lời nói của cô bé hình như đã xác nhận lời một vài người trong bọn họ là chính xác.
"Cháu tránh ra cho dì." Lý Nhược Hàm đẩy Kha Kha, nhưng con bé cứ bám chặt lấy chân cô ta và đánh. Cô ta quá bực mình nên có đẩy mạnh hơn.
Kha Kha bị đẩy ngã thì khóc òa lên: "Dì nhỏ là người phụ nữ xấu, dì nhỏ đánh Kha Kha..."
"Cháu không sao chứ?" Vạn Tố Y nhìn thấy Kha Kha ngã xuống thì lo lắng, theo bản năng lập tức đỡ Kha Kha dậy.
Lương Dần sốt ruột, lo lắng nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-hop-dong/3154039/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.