Mạnh Kiều Dịch đứng ngoài cửa kính liếc, vừa đúng lúc Ui Da cũng đang mở to mắt nhìn anh. Mạnh Kiều Dịch nhanh chóng thu lại ánh mắt, vòng tay ôm lấy Vạn Tố Y mà nói: “điểm yếu của anh chỉ có Y Y có thể nắm bắt thôi.”
Một con mèo chưa đủ tầm để bắ điểm yếu của anh.
Vạn Tố Y ngẩng đầu, đuôi mắt cong lên cười mà nhìn Mạnh Kiều Dịch. Anh đưa tay lên, ngón trỏ đặt lên mũi cô khẽ chạm.
Cô lại lắc đầu để tránh tay anh, sau đó áp sát đầu vào khuôn ngực ấm áp đó. Cô từ từ nhắm mắt lại, trên khuôn mặt là vẻ bình yên: “em không có xấu xa đến mức đi bắt lấu điểm yếu của anh, nhưng nếu em đã bắt được rồi thì em rất hân hạnh.”
Vạn Tố Y hình như chưa từng tìm hiểu và nắm bắt điểm yếu của anh, ngoài biết anh sợ thú cưng ra, hình như cũng không biết anh sợ gì nữa.
“Điểm yếu của anh không phải em tóm suốt đấy sao?” Mạnh Kiều Dịch hơi hạ giọng buồn bã mà than vãn, vòng tay đang ôm cô siết chặt hơn.
Vạn Tố Y từ trong lòng anh ngước lên, vẻ mặt đầy hoài nghi: “đâu có đâu?”
Mạnh Kiều Dịch cười, cúi xuống hôn lên gương mặt cô: “ không phải em là điểm yếu của anh sao?”
Đôi mắt sáng ngời của Vạn Tố Y nghe anh nói vậy liền lấp lánh hơn bởi ánh cười: “em là Eva sao?”
“Sao nói vậy?”
“Eva không phải là chiếc xương sườn của Adam chồng cô ấy đấy sao?” Vạn Tố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-hop-dong/3154024/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.