Mạnh Kiều Dịch nắm tay Vạn Tố Y bước lên lầu. Dương Thục Nghi gật đầu hài lòng.
“Mẹ, đúng tâm nguyện của mẹ rồi chứ.” Mạnh Kì Nhu không biết mình có vui hay hối hận nữa.
Dương Thục Nghi cười mỉm nói:”Mẹ thấy cô gái này tốt, khuôn mặt lương thiện.”
“Mẹ không hỏi gia cảnh gia đình cô gái này mà đã đồng ý rồi, nhỡ cô ta có ý đồ gì với Mạnh gia nhà ta thì sao. Mẹ làm như vậy sẽ khiến cô ta nghĩ nhà chúng ta dễ dãi.” Mạnh Kì Nhu khó chịu gọt trái cây trên bàn.
Mạnh Niên Nguyên nghe thấy vậy, chỉ vào Mạnh Kỳ Nhu cười nhạt:” Con mắt của Kỳ Dịch mà cũng không tin sao? Người nó chọn, là người tốt nhất, cũng hợp với nó nhất”
Mạnh Kỳ Nhu không có cách nào cãi lại cha mẹ mình. Chỉ thở dài rồi chẳng nói gì nữa. Mạnh Kỳ Nhu không ghét Vạn Tố Y. Chỉ nghĩ rằng Vạn Tố Y quá dễ dàng để bước vào cánh cửa của gia đình họ Mạnh.
Vạn Tố Y đi theo Mạnh Kiều Dịch trên lầu và gần như ghé thăm tất cả các phòng. Bố cục về cơ bản là giống nhau. Phong cách căn phòng cuối cùng khác với các phòng khác. Phòng này chỉ có một giường và trên cùng là tuyết trắng. Một chiếc bàn đơn giản được đặt trên ban công, và chiếc bình được giữ trên đầu, rất đơn giản và gọn gàng.
“Anh có vẻ rất thích màu đơn giản.” Vạn Tố Y đoán rằng đây là phòng của Mạnh Kiều Dịch và cuối cùng không nhịn được và hỏi: “Anh bị chứng ưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-hop-dong/3153891/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.