Edit: ღDuღ
Trong lúc vô tình làm ra động tác thân mật như vậy để cho An Cẩn Dật vui vẻ không thôi, xem ra giữa anh và cô đã không còn khoảng cách người xa lạ rồi.
“Không có gì, anh tưởng em đã ngủ rồi.” An Cẩn Dật hơi lắc đầu, dùng sức xốc thân thể Bạch Chỉ Ưu lên trên.
“Nè, em nặng lắm phải không?” Bạch Chỉ Ưu xấu hổ hỏi.
“Ừ, bảo bối nặng giống như heo.” An Cẩn Dật trêu chọc nói.
“Hừ, anh mới nặng giống như heo!” Bạch Chỉ Ưu thở phì phì mà cong miệng, dùng đầu hung hăng mà đụng vào đầu An Cẩn Dật.
“Bảo bối đầu của em sao cứng giống như sắt quá vậy.” giọng nói An Cẩn Dật mang theo chút bất đắc dĩ.
“Cứng rắn hả? Cứng rắn nè?” Bạch Chỉ Ưu hỏi ngược lại, càng thêm nghịch ngợm mà tiếp tục dùng đầu của mình đi đụng đầu An Cẩn Dật.
An Cẩn Dật bị hành động ngây thơ của Bạch Chỉ Ưu khiến cho im lặng, nghiêng đầu nhẹ cắn khuôn mặt trắng nõn của cô một cái, cưng chiều nói: “Tiểu bại hoại.”
“Hắc hắc.” Bạch Chỉ Ưu giảo hoạt cười, giống như mèo con trộm được cá mình yêu thích, “Ai bĩu anh nói em béo giống như heo, hừ hừ.”
“Ơ, đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, quả nhiên không sai nha, xem ra sau này anh phải ít đắc tội em mới được.” Khóe moio An Cẩn Dật vòng lên một độ cong mê người, giọng nói vẫn mang theo bất đắc dĩ.
“Cái gì? Độc? Lòng đàn bà?” Bạch Chỉ Ưu nghe xong nhưng không thuận theo rồi, hai cánh tay ôm cổ của An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-hoang-that-chuyen-sung-tieu-tam-can-mo-ho/75359/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.