Edit: ღDuღ
Đêm đã rất sâu, đêm nay có thật nhiều ánh sao sáng, mỗi một ngôi sao sáng lóng lánh dường như ẩn chứa một hy vọng.
An Cẩn Dật nghĩ, nếu như Bạch Chỉ Ưu không có ngủ, thấy bầu trời đầy sao như vậy, có lẽ sẽ hưng phấn oa oa kêu to lên.
Dường như An Cẩn Dật có thể tưởng tượng Bạch Chỉ Ưu sẽ không nhịn được ngạc nhiên thích thú, đôi mắt đen trắng rõ ràng kia sẽ mở to lóe lên kinh sợ ao ước, giống như Thiên Sứ lần đầu tiên bước đến trần gian, cho dù cảnh đêm bình thường, cũng có thể cuốn hút bọn họ, có thật nhiều sinh mạng.
Nếu như bình thường, thấy bầu trời hoa lệ như vậy, trong lòng An Cẩn Dật cũng cảm thấy tẻ nhạt trống rỗng, nhưng giờ này khắc này mặc dù chỉ có một mình anh nhìn thấy, nhưng trong ngực có thể ôm người yêu, thấy cô ngủ yên tĩnh như vậy, cho dù tâm có cô đơn lạnh lẽo, cũng được lấp đầy hạnh phúc.
Nguyện được tâm một người, bạc đầu chẳng xa nhau.
Sợ Bạch Chỉ Ưu cảm lạnh, An Cẩn Dật lấy chăn lông trong túi ra đắp cho cô, sau đó giống như dỗ đứa nhỏ chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhàng có tiết tấu vỗ lưng của cô.
Ngón tay An Cẩn Dật nhẹ vuốt lên mặt của Bạch Chỉ Ưu, ánh mắt thâm thúy giống như muốn khắc sâu khuôn mặt này vào trong đầu.
Chợt một cơn gió thổi qua cây cỏ lay động, An Cẩn Dật tranh thủ thời gian ngồi xuống, thì thấy một con rắn ngọ nguậy, bò về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-hoang-that-chuyen-sung-tieu-tam-can-mo-ho/1869210/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.