Chương trước
Chương sau
Tôn Hồng Lỗi không có chút gì vội vàng, ngược lại khuôn mặt lại bày ra một biểu cảm vô cùng hưởng thụ. Mắt phượng dài khép hờ, như muốn thả trôi tư tưởng, nhưng kỳ thực hắn là đang tận hưởng..
Tận hưởng cảm giác nhìn những con người ngu ngốc kia đấu võ mồm, chẳng khác gì con thú săn, nhưng lại chẳng giết chết. Nó muốn vờn con mồi, vờn từ từ. Muốn nghe tiếng tim của con mồi đập liên hồi vì sợ hãi. Muốn nhìn con mồi tìm cách trốn chạy nhưng bất lực không thể. Thật sự rất ý vị, chỉ có kẻ ở trên cao như hắn mới biết, cảm giác tuyệt vời như thế nào.
Khi mà cục diện ai cũng nghĩ đã đến lúc phải ngả mũ, thì lá bài tẩy cuối cùng của Tôn Hồng Lỗi mới xuất hiện.
Cánh cửa gỗ vừa to, vừa nặng của phòng hội nghị vừa được mở ra, người xuất hiện không ai khác chính là Âu Dương Chính Thần. Anh một thân tây trang lịch lãm, khí thế bức người, tiêu sái bước vào. Miệng không ngừng cười cợt, nhả chữ.
- Xin lỗi để các vị đợi lâu, tôi đến muộn rồi. Thật thất lễ, thất lễ.
Phải, Âu Dương Chính Thần chính là lá bài tẩy không ai ngờ đến mà Tôn Hồng Lỗi muốn giấu diếm đến tận phút cuối cùng. Có như thế, trò chơi mới thật sự thú vị.
Sự xuất hiện của anh làm cho tất cả mọi người có mặt trong phòng đều sửng sốt, trừ Tôn Hồng Lỗi. Tôn Thế Minh nhất thời không ngăn được cảm xúc trong lòng mà đứng dậy nói lớn.
- Âu Dương Chính Thần, anh đến đây làm gì. Đây không phải JNP của anh. Mời anh nhanh chóng về cho.
Nếu dễ dàng uy hiếp và đuổi đi như vậy, anh chẳng phải Âu Dương Chính Thần nữa rồi. Anh chọn ngay chiếc ghế bên cạnh Tôn Hồng Lỗi, nhàn nhã ngồi xuống. Vẻ mặt rất ư là thiếu đòn, anh chép chép miệng như muốn mỉa mai Tôn Thế Minh.
- Chẹp, chẹp... Giám đốc Tôn, anh sao phải nóng như vậy nhỉ? Hạ hỏa, hạ hỏa không trời nắng thế này dễ bị đột quỵ lắm đó.
- Âu Dương Chính Thần, anh.... anh... Coi như anh lợi hại, mồm mép tôi không bằng anh
Tôn Thế Minh bị anh ép nuốt ngược toàn bộ cục tức vào trong bụng thì như muốn điên lên. Cả đời hắn gom hết lại cũng chưa chắc có cảm giác bị sỉ nhục như ngày hôm nay.
Toàn bộ căn phòng trong phút chốc trở nên im lặng, lúc này Tôn Hồng Lỗi mới nhàn nhạt lên tiếng.
- Người cần đến cũng đã đến rồi, giờ chúng ta bắt đầu vào việc chính luôn thôi.
Cục diện đến mức này mọi người trong phòng càng hóa ngu ngơ hơn, nhưng những lão già bên chính quyền là những người lõi đời, mấy lão sẽ không lên tiếng trước. Chỉ một mình Tôn Hồng Lỗi cũng đã khiến mấy lão rụt rè đi mấy phần, bây giờ lại thêm một Âu Dương Chính Thần nữa, hai con người có quyền lực nhất trong giới kinh doanh, thì làm sao ai dám mạnh dạn đắc tội. Cứ cho hôm nay thẳng thắn trách móc hai người vài câu, nhưng liệu sau này, đường quan lộ của họ có thể tiếp tục không, cái này không ai dám khẳng định.
Tôn Thế Minh càng ngày càng nóng ruột, mắt thấy kế hoạch của mình sắp thành công, nữa đường lại lòi ra một Âu Dương Chính Thần, thế có điên hay không chứ, hắn bực mình gắt gỏng.
- Tôn tổng, anh nói cái gì mà người cần đến. Tự bao giờ chuyện của Tôn thị lại liên quan đến Âu thị rồi?
Tôn Hồng Lỗi nhếch miệng cười, nửa như cười, nửa như không. Cái kiểu hời hợt không hề đặt Tôn Thế Minh vào mắt càng làm hắn như phát điên. Đã bao nhiêu năm nay Tôn Thế Minh phải nhìn sắc mặt hắn mà sống, giờ Tôn Thế Minh chỉ mong hắn mau rớt đài một chút. Nhưng hắn hoàn toàn tỉnh bơ như không.
- Giám đốc Tôn. À không, em trai yêu quý. Chắc em không biết, dự án này tôi đã thống nhất hợp tác với JNP nhỉ? Và kế hoạch phát triển hợp tác ra sao, tôi và Âu Dương Chính Thần đã bàn bạc xong từ lâu rồi.
Tiếp lời của hắn Âu Dương Chính Thần ra hiệu cho Lăng Vũ đặt tất cả phương án mà hai bên đã cùng nhau chuẩn bị đến trước mặt từng người. Lăng Vũ cũng nhanh chóng trình bày diễn thuyết công khai.
JNP là nơi nào chứ, năng lực làm việc chắc chắn không thể xem thường được rồi. Toàn bộ quá trình, mấy lão già khó tính kia chỉ biết gật gù khen ngợi. Một trong số đó còn không tiếc lời tâng bốc.
- Cả JNP và Tôn thị đều là hai tập đoàn lớn mạnh nhất của thành phố ta. Nếu hai tập đoàn đã cùng nhau hợp tác thì chúng tôi có thể yên tâm rồi.
- Các vị thật khách sáo, có thể đóng góp cho sự phát triển của thành phố nói chung, và đất nước nói riêng là niềm vinh hạnh của chúng tôi.
- Âu Dương tổng lại khách sáo rồi. Âu Dương tổng và Tôn Tổng đều là những người tuổi trẻ tài cao. Mong cho hai tập đoàn ngày càng lớn mạnh hơn trong tương lai.
- Được vậy là tốt nhất, mượn lời vàng ngọc của các vị rồi. Vậy để chúng tôi tiễn các vị.
- Không cần khách sáo.
Âu Dương Chính Thần và Tôn Hồng Lỗi cùng nhau tiễn những lão già kia ra về. Mọi việc diễn ra thật suôn sẻ. Nhưng lại không suôn sẻ với ai kia.
Sau khi đám người chính phủ về hết, chỉ còn lại năm người Âu Dương Chính Thần, Lăng Vũ, Tôn Hồng Lỗi, Tôn Thế Minh và Phan Dương trong phòng họp rộng lớn, lúc này, Tôn Hồng Lỗi mới đều đều lên tiếng.
- Người ngoài cũng đã đi hết rồi nhỉ, vậy bây giờ chúng ta có nên nói chuyện riêng không em trai?
Tôn Thế Minh vẻ mặt ngu ngơ như người ngoài cuộc. Cứ như Kiểu Tôn Hồng Lỗi đang nói chuyện với người khác mà không phải là hắn.
- Tôn tổng, anh nói gì, tôi không hiểu?
- Không hiểu phải không? Phan Dương, cậu cho hắn hiểu đi.
- Vâng, Tôn tổng.
Phan Dương hành sự nhanh lẹ, chẳng mấy chốc trên màn hình máy chiếu lớn là hình ảnh rõ nét của Tôn Thế Minh trong phòng làm việc của Tôn Hồng Lỗi tối hôm trước.
Hắn trong lòng đầy hoang mang. Không phải hắn đã giở trò với toàn bộ camera an ninh của tập đoàn vào giờ đó hay sao? Vậy còn lý do gì mà Tôn Hồng Lỗi lại có những hình ảnh này một cách chân thực đến vậy.
Nhìn vẻ mặt hồ nghi của Tôn Thế Minh, Tôn Hồng Lỗi như người có thể đọc tâm thuật, hắn rất từ tốn nói.
- Bất ngờ lắm đúng không? Thắc mắc vì sao tôi có được đoạn video này phải không? Cậu đang nghĩ vì sao đã giở trò với toàn bộ camera an ninh mà tôi vẫn có những hình ảnh này chứ gì?
Tôn Thế Minh không trả lời, hắn chỉ biết chân chân nhìn Tôn Hồng Lỗi. Quả thật hắn không biết mình sai ở bước nào, chỉ biết bây giờ bản thân chính là cá nằm trên thớt, đang chờ người khác làm thịt.
Tôn Hồng Lỗi giờ này cứ như một vị vua đang phán xét kẻ phản bội. Mỗi câu từ nghe nhẹ nhàng, nhưng lại như muốn xoáy vào tận tâm can đối phương.
- Tôn Thế Minh, cậu thật sự thông minh như chính cái tên của cậu vậy. Chỉ tiếc, cậu chẳng dùng trí thông minh của mình đúng cách. Nếu không, tiền đồ của cậu thật là vô lượng.
Đã đen nước này, Tôn Thế Minh cũng chẳng thể im lặng mãi được. Dù là tử từ thì trước khi chết cũng có quyền được biết mình đã sai ở đâu, và phạm tội danh gì chứ. Hắn lên tiếng hỏi.
- Anh bắt đầu nghi ngờ tôi từ bao giờ? Chẳng phải trước đây anh tất tin tưởng tôi hay sao?
- Cậu hỏi tôi từ bao giờ à? Từ lúc tôi biết người giết cha tôi lại chính là người chú yêu quý, chính là cha cậu.
Tôn Hồng Lỗi gần như muốn gào lên. Cứ nhắc đến cái chết của cha hắn, thì hắn chẳng thể nào bình tĩnh nổi. Hắn như muốn hóa điên vậy.
Một thảm kịch khiến cho nhà hắn tan cửa nát nhà. Bố chết, mẹ trở nên điên loạn, em gái mất tích, còn bản thân lúc nào cũng phải tự ép mình vào khuôn khổ, phải gồng gánh những việc không nằm trong độ tuổi của mình. Nhưng đáng buồn cười, người gây ra những chuyện ấy lại là người chú đầy đáng kính. Nghe thật mỉa mai. Hắn ghé sát vào Tôn Thế Minh mà gằn giọng.
- Tôi không nghĩ đến việc muốn bức cậu vào đường cùng, vì chung quy cho cùng, khi cha cậu làm những việc đó cậu cũng chỉ là một đứa trẻ như tôi.
Bàn tay Tôn Hồng Lỗi run run xiết chặt, như muốn che giấu đi cảm xúc.
- Nhưng cậu vô cùng tham lam, tham lam giống người cha độc ác của cậu vậy. Chính sự tham lam đó đã đẩy cậu đến bước đường cùng ngày hôm nay.
Tiếng chuông điện thoại của Phan Dương vang lên, hắn lập tức bắt máy. Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, chỉ biết Phan Dương báo cáo lại.
- Tôn tổng, Tôn Thế Anh đã trốn rồi ạ.
- Trốn rồi?
Tôn Hồng Lỗi thư thái chỉnh lại chiếc áo vest đã có phần hơi xô đi của mình, lấy lại phong thái thượng ngày.
- Lão cũng nhanh chân thật, mới đó mà đã cao chạy xa bay. Tìm, huy động tất cả mọi người dù đào ba tấc đất cũng phải tìm được cho tôi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
- Vâng, tôi hiểu rồi ạ.
Ngồi xem kịch vui đến đó là quá đủ, Âu Dương Chính Thần nghĩ cũng đến lúc phải rời đi rồi. Anh để lại một câu cho phải phép.
- Tôn tổng, vậy tôi xin phép đi trước nhỉ, việc nhà các vị cứ từ từ giải quyết nhé.
- Đi đi, tên mặt lạnh. Không hoan nghênh cậu.
- Yo, tên mặt lạnh sao? Chẳng phải Tôn tổng cũng giống tôi hay sao?
Anh cười vui vẻ rời đi, chẳng quan tâm phía sau, Tôn Hồng Lỗi đã mặt đầy vạch đen. Tự bao giờ một người kiệm lời như Âu Dương Chính Thần lại cũng biết nói mỉa người khác như thế.
Anh vừa rồi đi, thì cảnh sát cũng vừa tới. Tôn Thế Minh nhìn thấy thì mặt mày đã cắt không còn giọt máu..
- Anh Tôn Thế Minh, chúng tôi được lệnh bắt giữ anh về hành vi đánh cắp và tiết lộ bí mật thương nghiệp, mong anh hợp tác.
Chiếc còng số tám ngay lập tức được tra vào cổ tay Tôn Thế Minh. Thế là hết, tương lai, tiền tài của hắn từ nay thế là hết. Tội này không thể khiến hắn ngồi tù đến hết đời, nhưng cũng đủ biến tương lai của hắn thành một màu đen.
Từ giám đốc của một tập đoàn lớn nhất nhì, nay lại trở thành kẻ không ai muốn thu nhận. Thế mới nói, dã tâm và tham vọng chính là con dao hai lưỡi sắc bén. Cầm trong tay không chắc, sẽ tự làm bản thân mình bị thương. Tôn Thế Minh giờ đã thấm thía điều này rồi. Chỉ tiếc quá muộn, không kịp cho hắn quay đầu mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.